Đúng lúc này đám người Phạm Thức Đức cùng Lý Tiên Huệ cũng xuống xe
ngựa, chuẩn bị nghỉ ngơi, họ vây đến bên cạnh Tần Tiêu. Tần Tiêu không
khỏi mỉm cười nói:
- Không tệ lắm, vừa mới tới Trường An đã có người vỗ mông ngựa, ta sắp bay tận lên trời rồi.
Tất cả mọi người cùng cười to.
Tần Tiêu nói với quân sĩ:
- Vậy ngươi trở về báo Vệ Vương điện hạ, nói Tần Tiêu trở về Ngự Sử đài một chuyến, sau đó sẽ tới bái phỏng.
Vệ vương chính là Nghĩa Hưng Vương Lý Trọng Tuấn. Bởi vì công tích một án
tại Giang Nam mà được thăng lên Vệ vương chỉ huy nam nha cấm quân rồi.
Hơi chút nghỉ ngơi về sau, mọi người lên xe ngựa, thái độ của Lý Tiên Huệ
có hơi khác thường, sau khi chui vào trong xe ngựa của Tần Tiêu cùng
Phạm Thức Đức thì dựa vào Tần Tiêu, thần sắc có phần có chút khẩn
trương. Phạm Thức Đức không được tự nhiên, vì vậy tìm cái xuống xe, chạy tới cùng Lý Tự Nghiệp ngồi cùng một chiếc xe.
Xe ngựa một lần nữa chạy đi, Lý Tiên Huệ khẽ tựa vào trên vai Tần Tiêu ôm thật chặt cánh tay của hắn trầm mặc không nói gì.
Tần Tiêu biết rõ, Lý Tiên Huệ từ Giang Nam trốn chết mà quay về. Hôm nay
thấy được đô thành Trường An, tưởng tượng thấy thân nhân của mình ngay
tại địa phương không xa, lại không thể quen biết nhau, trong lòng thống
khổ cùng bàng hoàng có thể nghĩ ra.
Tần Tiêu duỗi một tay, nhẹ
nhàng ôm Lý Tiên Huệ vào lòng, hắn vỗ nhè nhẹ lưng nàng. Lý Tiên Huệ
chậm rãi lắc đầu, đối với Tần Tiêu thoải mái cười cười nói:
- Ta không sao, thói quen một chút thôi.
Xe ngựa chậm rãi đi trên đường lớn ở trên đường Trường An, y theo ý tứ của Tần Tiêu cũng không có đi thông hoàng thành Chu Tước mà là lộn mấy vòng theo hướng tây bắc. Kéo dài tới cửa phụ cận thì phát hiện phiên chợ
Chợ phía Tây phồn hoa nhất trên thế giới cách phố tương vọng thì Tần
Tiêu bảo xe ngựa ngừng lại.
Mọi người xuống xe, gom lại cùng một chỗ.
Tần Tiêu nói Lý Tiên Huệ:
- Tiên nhi, ta cùng Lý Tự Nghiệp, Phạm Thức Đức về Ngự Sử đài nộp chỉ xử
lý chút ít công vụ. Triều đình tạm không có an bài cho ta chỗ ở, muội
cùng Tử Địch, Thiết Nô thì tạm thời tại khách điếm Vọng Nguyệt lâu nghỉ
ngơi một chút. Làm xong sự tình chúng ta sẽ trở lại đón muội. Ừ! Phía
trước chính là chợ phía Tây, địa phương náo nhiệt và phồn hoa nhất Đại
Chu vương triều. Bất quá tạm thời đừng đi, sau khi có thời gian, ta lại
cùng muội đi dạo chơi.
Lý Tiên Huệ gật đầu:
- Tần đại ca yên tâm. Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi, huynh đi nhanh về nhanh. Bọn chúng ta đợi huynh.
Đám người Tần Tiêu đã đổi sang quan bào, lúc này thoáng sửa sang lại rồi lên đường tiến về hoàng cung.
Ngoài hoàng thành Thành Trường An là hoàn toàn áp dụng bố cục đối xứng kiểu
bàn cờ, nội thành có 14 đường cái, nam bắc 10 đường cái, đem toàn thành
phân cách thành lớn nhỏ không đều. Phảng phất như là từng khối đậu hũ
hình thành quân cờ trên bàn, đường cái Chu Tước chính là trục trung tâm
cùng đại lộ của toàn bộ Trường An, coi đây là là ranh giới chia toàn
thành làm hai nửa. Nửa bộ thành đông cùng nửa bộ thành tây, có tất cả
năm đường cái nam bắc tạo thành quan đạo.
Mà chợ phía Tây cùng
chợ phía đông chính là trao đổi mậu dịch Trường An, nhất là chợ phía Tây dĩ nhiên đã trở thành địa phương phồn hoa nhất Đại Chu vương triều thậm chí cả thế giới này hiện giờ.
Đám người Tần Tiêu đi ngang qua
chợ phía Tây, thẳng hướng Chu Tước đại đạo tận bắc hoàng thành Chu Tước
môn mà đi. Tần Tiêu đi Giang Nam nhìn thấy nhiều vùng đất hơn, số lượng
những nơi náo nhiệt cũng không ít. Nhưng còn không có nơi nào có thẻ
đánh đồng phồn hoa cùng nghiêm chỉnh với chợ phía Tây. Đường đi rộng hơn trăm mét, toàn bộ do cự thạch loại lớn không khe hở lót đường. Vô số tơ lụa, đồ sứ, lá trà ... của Đại Chu vương triều dùng nơi đây làm điểm
xuất phát đi theo con đường tơ lụa vận đến quốc gia bất đồng, các thương nhân ngoại tịch cũng phần lớn ở đây, đưa hàng hóa hiếm thấy của ngoại
bang bán phá giá. Ngoại trừ chấp hành cấm đi lại ban đêm thì ca phường,
quán rượu trà tứ bên trong chợ phía Tây đều là thanh sắc phiêu hương kín người hết chỗ. Kim ngô bất cấm, ngọc lậu vô thôi là để hình dung sinh
hoạt nhàn nhã muôn màu muôn vẻ ở khu chợ phía Tây là vô cùng thỏa đáng.
Ở chỗ này mỗi một ngày đều là ăn tết (quá tiết), dòng người rộn ràng qua
lại. Ngay tại thời điểm ngươi duỗi cái lưng mỏi, ngáp một cái đã có giao dịch giá trị trăm vạn vỗ tay mà thành, tiền tài cuồn cuộn chảy vào hầu
bao các sắc nhân.
Tần Tiêu từ chợ phía Tây phảng phất cảm thấy
một loại tiết tấu sinh hoạt khẩn trương và nhanh ở đô thị thế kỷ 21.
Ngoại trừ ô tô phun lấy sương mù đổi thành xe ngựa soạt soạt, tựa hồ
không có khác biệt gì lớn. Hơn nữa kiến trúc cổ cùng đường đi càng thể
hiện ra xa hoa cùng nho nhã, so với nhà cao tầng cỗ xe sắt thép lạnh như băng kia càng làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác cộng minh cùng thân cận.
Trong lòng Tần Tiêu âm thầm suy nghĩ: Phồn hoa quang vinh
như vậy, chợ phía Tây cùng thành cổ Trường An quy mô cực lớn rõ ràng đã
bị đám thổ phỉ khỏi nghĩa Đường mạt (cuối thời Đường) hủy diệt... Vinh
quang thịnh thế, cứ như vậy biến mất ở bên trong dòng lịch sử. Ừ! Ít
nhất Tần Tiêu ta sinh thời tuyệt không cho phép An Sử Chi Loạn (An Lộc
Sơn) loại chuyện này phát sinh.
Sắp tới buổi trưa, thông lệ vào
triều đã lui. Thời tiết nóng bức, trước cửa Chu Tước cũng không có bao
nhiêu quan lại lui tới hành tẩu. Đám người Tần Tiêu đưa ra quan bằng ấn
tín, tiến vào Chu Tước môn, đi lên đường cái Thừa Thiên môn nối thẳng
hướng hoàng cung chánh điện cung Thái Cực. Ngự Sử đài ngay tại đường cái Thừa Thiên môn, đã qua liên tiếp Hồng Lư Tự tiếp đãi ngoại tân ở Chu
Tước môn là đến.
Phạm Thức Đức đối với tình hình giao thông phức
tạp ở trong hoàng thành rõ như lòng bàn tay, trên đường đi còn không
ngừng giới thiệu cho Tần Tiêu, nói chỗ nào là tùy tùng, thái bộc tự,
công chính tự, quan lại... Đều là những người nào, làm những chuyện gì,
nói vô cùng rõ ràng. Sau khi giới thiệu xong Tông Chính Tự cuối cùng,
Phạm Thức Đức chỉ vào một trạch viện nói:
- Tại đây chính là địa phương đại nhân sau này phải thường tới, Ngự Sử đài. Ngự Sử đài cùng Tông Chính Tự tả hữu liền nhau.
Tần Tiêu không khỏi cười rộ lên:
- Thành Trường An cùng trong hoàng cung, nếu là thiếu đi hướng dẫn du lịch ưu tú như Phạm tiên sinh thì đúng là sẽ bị lạc đường.
Phạm Thức Đức chớp đôi mắt, sững sờ nói:
- Hướng dẫn du lịch? . . .
Tần Tiêu vừa mới một cước bước vào Ngự Sử đại môn, sớm có một gã quan lại
tuổi chừng ba mươi mấy tuổi mặc áo lục chạy ra đón chào, đối với Tần
Tiêu chắp tay nói:
- Tần đại nhân, hạ quan là Ngự Sử đài Lục Sự
Phùng Niên Tân. Phàm là khâm sai bên ngoài tuần mà về đều do hạ quan
tiếp đãi sửa sang tờ trình báo cho ngự sử đại phu. Chuyển cho bệ hạ.
Tần Tiêu ngạc nhiên nói:
- Ah, ngươi lại nhận ra ta?
Phùng Niên Tân cười nói:
- Tần đại nhân là đồng liêu Ngự Sử đài, lại là đương kim đại hồng nhân trong triều, ai không nhận biết?