Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bao nhiêu người tài hoa xuất sắc vất vả cầu quan, cả đời đều phải vật lộn trên những chức vị cỏn con thấp hèn.
Tam Nương mím môi, một lát sau mới nhìn sang tổ phụ Quách gia bằng đôi mắt lấp lánh sáng ngời: “Nếu như con vẫn muốn đi thì sao? Tổ phụ, người có giận con không?”
Tổ phụ Quách gia chỉ coi nàng là tiểu hài tử nhất thời hứng khởi, cười to nói: “Nếu con muốn đi thì cứ đi, đến lúc đó ta giục huynh trưởng và các đệ đệ ngươi tranh thủ lập nhiều công lao, lại chọn cho các a tỷ và muội muội ngươi một lang quân tốt, để tất cả bọn chúng đều có thể làm trợ lực trên con đường làm quan của ngươi. Nói không chừng tổ phụ cũng nhờ ngươi mà được cái ân phong!”
Tam Nương được tổ phụ cổ vũ, lập tức vui vẻ: “Được, A Hàm nhất định sẽ thi đậu Trạng Nguyên làm quan lớn, kiếm ân phong cho A Ông!”
Lời này hơi dõng dạc.
Nhưng con bé mới bao lớn, làm sao biết khiêm tốn là gì?
Nàng nghe người khác nói Trạng Nguyên rất giỏi, nên nàng cũng muốn làm Trạng Nguyên. Về phần những chua xót và khổ sở trên con đường theo đuổi vị trí Trạng Nguyên, nàng bây giờ còn không hiểu được
Hai ông cháu hàn huyên nửa ngày, nhác thấy sắp đến giờ hẹn, tổ phụ Quách gia vội vàng dẫn Tam Nương ra cửa. Hai người họ đương nhiên đến sớm nhất, ngay sau đó là Hạ Tri Chương ra ngoài đi dạo theo thói quen.
Chung Thiệu Kinh là người đến cuối cùng.
Nói thật, cho dù hôm nay Chung Thiệu Kinh không đến, tổ phụ Quách gia cũng không thấy ngạc nhiên.
Thứ nhất không phải ai cũng thích dạo chơi khắp nơi như Hạ Tri Chương, thứ hai lời dỗ trẻ con trên bàn ăn thì có ai coi là thật?
Không giống tổ phụ Quách gia chỉ có thể oán thầm trong lòng, Hạ Tri Chương trực tiếp cười nói: “Tiếc là không mang rượu tới, nếu không sẽ phạt ngươi ba chén.
Chung Thiệu Kinh nói: “Nếu mang rượu tới thật thì sợ là ngươi sẽ cố ý đến muộn.”
Tam Nương ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, nhìn này nhìn kia, như thể bất kể người khác nói gì nàng đều lắng nghe một cách thích thú.
Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, Chung Thiếu Cảnh cười hỏi: “Thế nào? Ngươi cũng muốn uống rượu?”
Tam Nương hỏi: “Làm quan là phải uống rượu sao?”
Chung Thiếu Cảnh nói: “Đương nhiên.” Ông ấy trầm ngâm một lát, nói thêm: “Nhưng thánh nhân của chúng ta rất ít khi uống rượu, nói là lúc mới kế vị từng uống rượu hỏng viện, để ghi nhớ lỗi lầm đó nên người đã cai rượu. Thế nên, ngay cả yến tiệc ở trong cung, thánh nhân cũng rất ít uống rượu, trừ phi là dịp đặc biệt như tế lễ.”
Tam Nương nghe xong cảm thấy đương kim thánh thượng hẳn là một hoàng đế tốt, phải biết là có rất nhiều người không cai nổi rượu, nghe nói còn có người uống say rồi đánh thê tử và lão mẫu thân nhà mình! Đại bất hiếu đến nông nỗi này nhưng họ vẫn muốn uống, có thể thấy chuyện cai rượu này khó khăn nhường nào.
Đoàn người vừa đi vừa trò chuyện, bất tri bất giác đã từ phường An Ấp đi đến chợ Đông. Tam Nương vừa dạo quanh chợ Đông một lát, đã ngửi thấy mùi hồ bánh* thơm nồng.
(*) Hồ bánh là bánh nướng, có loại nhân thịt, bên ngoài rắc mè. Đó là một trong những món ăn mà bách tính triều Đường rất thích giới thiệu cho nhau, tiện lợi dễ mang theo bên mình mà giá cả cũng bình dân, có thể mua bất cứ lúc nào trong chợ.
Nàng lập tức đi không nổi nữa, quay đầu hỏi đám Hạ Tri Chương có muốn ăn hồ bánh không.
Hạ Tri Chương nói: “Chúng ta già rồi, nhai không nổi nữa, qua hàng bên cạnh ăn bát mì cuốn là được rồi.”