Thịnh Đường Tiểu Nữ Quan

Chương 49: Chương 49: Cô nhi quả phụ (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tam Nương tuy hơi thất vọng, nhưng cũng không nằng nặc quấn lấy tổ mẫu mà chuyển sang rủ những người khác.

Bọn tiểu bối trong nhà vừa nghe Tam Nương kể nào là ngâm thơ từ nào là phân tích văn cổ với Hạ học sĩ thì bắt đầu nhức nhức cái óc, nhao nhao tỏ vẻ không đi. Chi bằng ở nhà đánh một giấc cho khỏe người, đang yên đang lành làm khó bản thân làm gì!

Lỡ như vừa thấy Hạ học sĩ, người ta đã hỏi ngươi gần đây đọc sách gì, ngươi thành thật nói mình không đọc gì sất tốt hơn hay nói dối mình có đọc thì tốt hơn? Nếu người dám nói dối, người ta mới hỏi vài câu ngươi lập tức lộ tẩy ngay!

Dù sao thì trẻ con đương nhiên không đứa nào muốn tiếp xúc với những nhân vật chẳng khác gì nhà giáo này, càng nổi tiếng và tài năng thì chúng càng ít dám xuất hiện trước mặt đối phương.

Sợ bị hỏi không trả lời được.

Tam Nương hô một vòng nhưng không ai nhận lời, có thể thấy người trong nhà đã có đủ sức chống cự với năng lực ăn vạ của nàng. Nàng không quá chán nản, vẫn vui vẻ chuẩn bị cho chuyến dạo chơi ngày mai.

Nếu đã đi tập thể dục thì quan trọng nhất là không nên mang theo bất cứ thứ gì (ngoại trừ túi tiền), thế nên nàng đã từ chối những đồ lặt vặt mà mẹ chuẩn bị! Ngược lại xiêm y hành trang để đi leo núi rốt cục cũng phát huy công dụng.

Sáng sớm hôm sau, Tam Nương đến gọi tổ phụ lên đường.

Tổ phụ Quách gia nhìn ra ngoài, trời còn chưa sáng.

“Con đến đó rồi, đám Việt quốc công cũng chưa tới đâu.” Tổ phụ Quách gia bất đắc dĩ nói.

Hôm nay Tam Nương mặc quần áo kiểu nam dễ hoạt động, cột tóc sáng màu trông như búp bê, nghe tổ phụ Quách gia nói thế thì ngoan ngoãn ngồi nhìn tổ phụ đi thay quần áo. Vì trước đó có nhiều vị công chúa dẫn đầu xu hướng nên việc nữ tử mặc quần áo nam, thậm chí cả trang phục Hồ để cưỡi ngựa bắn súng là chuyện rất bình thường. Mấy bé gái như Tam Nương càng không cần gò bó, muốn mặc gì cũng được.

Tổ phụ Quách gia rửa mặt thay quần áo xong, đi ra thấy Tam Nương đáng thương chờ ở đó, không khỏi sờ đầu nàng cảm khái: “Nếu con là con trai, nói không chừng đậu được Trạng Nguyên đó.”

Tam Nương hỏi: “Nhất định phải là con trai ư? Con gái không được thi sao?”

Tổ phụ Quách gia trầm ngâm, nếu nói có văn bản rõ ràng quy định không cho nữ tử thi khoa cử hay không thì đúng là không có quy định này.

Chỉ là khoa thi tiến hành lâu như vậy, chưa từng có chuyện nữ tử đi thi, ngươi có một nữ nhi, đến tuổi rồi cũng nên lấy chồng sinh con, nào có rảnh ôn thi làm quan? Nếu bảo nữ hài tử như ngươi một thân một mình đến nơi xa xôi hẻo lánh nào đó nhậm chức, ngươi có dám đi không?

Ở những vùng ngu dốt và lạc hậu đó, đến chuyện nữ tử vào từ đường còn bị xem là xui xẻo, ngươi làm sao thay đổi được tư tưởng thâm căn cố đế ấy?

Cái gì? Ngươi không muốn tới nơi khác nhậm chức? Ở lại kinh đô há là chuyện dễ dàng? Chẳng lẽ ngươi chỉ muốn hưởng quyền mà không muốn thực hiện nghĩa vụ của ngươi ư?

Tổ phụ Quách gia đành nói Tam Nương nghe những khó xử trong đó.

Nếu đã có con đường thoải mái hơn để đi, tại sao cứ phải chọn con đường gian nan hơn? Lựa một vị hôn phu tốt, nuôi nấng mấy đứa con ngoan, tương lai nói không chừng còn làm cáo mệnh phu nhân, đâu cần tự mình cực khổ đi kiếm chức vị?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.