Thịnh Đường Tiểu Nữ Quan

Chương 13: Chương 13: Cũng chưa chắc chắn được (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thiền sư Đạo Quang nói rằng ra đời tự có ỹ nghĩa của việc ra đời, đi đến thế gian tự có đạo lý của nó, hắn nếu duyên trần chưa dứt thì không nên sống ẩn dật đóng kín lòng như vậy.

Thực ra Vương Duy không thích sự náo nhiệt như vậy, nhưng hắn vẫn làm theo lời khuyên của thiền sư Đạo Quang. Lúc này, hắn cầm bánh hoa quế trong tay do dự một hồi, cuối cùng vẫn là đưa nó vào miệng ăn.

Có lẽ vì chiếu cố cho những đứa trẻ có đôi tay nhỏ và cái miệng nhỏ, những chiếc bánh hoa quế của nhà họ Quách được làm nhỏ đến mức người lớn có thể dễ dàng ăn hết chỉ trong một lần cắn. Như Tam Nương đã nói, chiếc bánh hoa quế này không quá ngọt, ăn vào miệng không thấy ngấy, ngược lại có thể cảm nhận được hương thơm của hoa quế đã hấp thụ đầy đủ ánh mặt trời của mùa thu.

Rõ ràng là hương vị phổ biến thường thấy trong mùa thu, nó cũng chỉ là một loại bánh ngọt bình thường mà mọi nhà đều có thể làm, nhưng ăn cũng không tệ lắm.

Vương Duy cũng hướng sự chú ý của mình đến các nhà sư đang thuyết pháp.

Thiền sư Đạo Quang là một nhà sư lỗi lạc nổi danh ở kinh đô, vì vậy ông sẽ không thể đích thân giảng thuyết pháp cho các khách hành hương, nhưng hôm nay là lần đầu tiên thuyết pháp trong tháng ăn chay này, người phụ trách cũng rất có uy tín, người này là môn hạ đệ tử Minh Không của thiền sư Đạo Quang.

Minh Không có thể coi là đệ tử thân truyền của thiền sư Đạo Quang, lông mày mí mắt đều rất đoan chính, thoạt nhìn đã biết là loại người có duyên với cửa Phật.

Thuyết pháp không chỉ có nói mà còn phải xướng, tất cả những gì liên quan đến ca ngợi Phật giáo đều phải được xướng lên, mà Minh Không vừa vặn có một giọng xướng rất tốt, mọi buổi thuyết pháp trong Đại Tiến Phúc Tự vào tháng ăn chay đều do hắn phụ trách .

Tam Nương không hiểu những khúc quanh co loằng ngoằng đó, nhìn thấy ngay cả những nhà sư trong Đại Tiến Phúc Tự cũng xuất sắc như vậy, nàng cảm thấy mình thực sự đã đến đúng chỗ rồi, nàng không chỉ gặp được một người bằng hữu ngồi cành dáng dấp tốt, mà ngay cả người chủ trì buổi thuyết pháp cũng có tướng mạo rất xuất chúng!

Điều mà Minh Không sẽ nói hôm nay là “Mộc Lan Biên Văn”, đây là một biên văn hiếm hoi có nhân vật chính là một nữ tử, và đó là một thử nghiệm táo bạo của Đại Tiến Phúc Tự.

*Biên văn: Thể loại văn học cổ đại xuất hiện vào thời nhà Đường. Phong cách viết bao gồm văn xuôi và văn vần xen kẽ, và nó chủ yếu tập trung vào việc mô tả ý nghĩa và mục đích của kinh điển Phật giáo.

Thuyết pháp ở trong chùa khi mới bắt đầu thì thịnh hành nói về xướng kinh và giải thích về kinh phật, bây giờ đang trong tháng ăn chay nên cũng sẽ tích cực đổi mới nội dung biên văn, ngấm ngầm phân tranh với các ngôi chùa Phật giáo khác.

Giờ đây, biên văn đã thịnh hành hơn 20 năm, các loại đề tài thì đều có người từng biết qua, Minh Không đã lên kế hoạch bỏ cái cũ lấy cái mới ra để kể cho những người hành hương về những người nữ tử nổi tiếng trong lịch sử.

Hãy nhìn Hoa Mộc Lan này, người đã thay cha nhập ngũ, vì nước chinh chiến, có thể nói nàng ấy vừa có lòng trung vừa có lòng hiếu thảo, điều đó xứng đáng được phổ biến rộng rãi đúng không?

Quyết định này thực ra có chút mạo hiểm, bởi vì hoàng đế Đại Đường Tắc Thiên đã ra đời, thiên hạ gần như sắp đổi thành họ Võ, rất nhiều người lo lắng sau này sẽ lại xuất hiện một nữ nhân kỳ lạ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.