Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giờ phút này, nếu ngươi tham gia vào “Mộc Lan Biên Văn” vậy thì sẽ khiến cho mình gặp một ít rắc rối.
Minh Không cũng nghĩ đến điều này, nhưng hắn có dựa lưng là sư phụ thiền sư Đạo Quang có đức cao vọng trọng này, nên lá gan cũng to hơn những người thuyết pháp trong chùa khác.
“Mộc Lan Biện Văn” lần này Minh Không đã nhờ những học giả trong Đại Tiến Phúc Tự sửa đổi trau chuốt lại, đến tháng ăn chay thì bắt đầu thuyết pháp.
Tam Nương chưa đọc “Mộc Lan Từ”, vì vậy nàng nhanh chóng bị thu hút bởi câu chuyện độc đáo và mới mẻ này, thậm chí còn quên ăn luôn bánh hoa quế còn sót lại.
Khi nghe đến đoạn “Ta muốn băng qua ngàn dặm đưa con về cố hương”, nàng còn cảm thấy thật nuối tiếc, quay đầu lại nhỏ giọng thảo luận với đại ca Quách Diệu đang ngồi bên cạnh: “Mộc Lan ở lại làm quan là tốt rồi, cũng có thể để cho phụ thân và mẫu thân của nàng ấy một cuộc sống tốt.”
Quách Diệu cũng nhỏ giọng giải thích với nàng: “Nàng là nữ nhân, nếu không rời đi thì sẽ bị phát hiện tội khi quân.”
Tam Nương có chút buồn bực, Mộc Lan rõ ràng là người chinh chiến suốt mười hai năm, vậy tại sao nàng lại bị tội khi quân?
Sinh ra là nam nhân với nữ nhân khác nhau nhiều như vậy sao? Nàng lại thì thầm với Quách Diệu về ý tưởng đặc biệt không phục này của mình.
Quách Diệu phân tích với nàng: “Nam nữ giống nhau cũng chưa chắc là chuyện tốt, nam nữ giống nhau vậy khi xảy ra chiến tranh nhất định thì nam nữ đều phải đi ứng chiến, đối với dân chúng bình thường há chẳng phải càng khó khăn sao? Muội vừa rồi cũng nghe trên chiến trường chính là 'Tướng quân bách chiến chết, tráng sĩ mười năm hồi quy', không phải ai cũng có thể sống trở về để nhận lấy chiến công, dù sao trong nhà cũng phải có người ở lại chứ.”
Tuy mới mười một tuổi nhưng hắn đã là huynh trưởng của sáu đứa em, ăn nói có hơi già dặn như ông cụ non, so với bát thúc Quách Ấu Minh thì chín chắn chững chạc hơn rất nhiều.
Tam Nương vẫn còn có chút không phục, thậm chí nội dung phía sau cũng không muốn nghe tiếp.
Vương Duy ở bên cạnh nghe hai huynh muội nhỏ giọng nói chuyện, quay đầu nhìn tiểu hài tử năm tuổi ở bên cạnh đang phồng má tức giận.
Suy nghĩ của tiểu hài tử luôn ngây thơ và không bị gò bó như người lớn, ngay cả sau khi nghe một tràng xướng “Mộc Lan Biện Văn” cũng có thể sinh ra những ý tưởng khác biệt như vậy.
Vương Duy thành thân với thê tử nhiều năm nhưng vẫn chưa có con, bây giờ thê tử qua đời, hắn sống một mình, cũng chưa từng nghĩ sẽ tiến thêm bước nữa. Vì vậy, Vương Duy đã lâu không tiếp xúc với một đứa trẻ tầm tuổi như Tam Nương, hắn chỉ mơ hồ nhớ lại tới thời niên thiếu trong nhà đệ muội của mình cũng có dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu như vậy.
Tết Trùng Cửu đang đến gần, Vương Duy đột nhiên có chút nhớ tới người thân của mình.
Tam Nương mất hứng thú với “Mộc Lan Biện Văn” đang nói, nàng đang định lấy một ít đồ ăn nhẹ để lấp đầy dạ dày của mình thì nàng nhận thấy ánh mắt của Vương Duy đang nhìn tới.
Nàng nhìn chiếc bánh hoa quế còn sót lại, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú phi phàm cùng ánh mắt hơi đăm chiêu của Vương Duy, nàng quyết định nhịn đau chia sẻ đồ ăn ngon còn lại cho hắn: “ Ngươi còn muốn ăn sao?”
Một đứa nhỏ như vậy căn bản không giấu được suy nghĩ trong lòng, cái suy nghĩ “Ta không còn nhiều nữa” xoắn xuýt cùng đau lòng viết gần như tràn đầy lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn.