Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng có hứng thú bừng bừng về món đồ mà mình thích, nàng nói với bát thúc về ý tưởng tuyệt vời của mình: “Cái này nghe có vẻ dễ làm, chút nữa về đến nhà ta sẽ để nội tổ phụ treo một cái trước cửa phòng bát thúc, sau này bát thúc sẽ không còn cách nào ngủ nướng nữa!”
Tinh lực của trẻ con cực kỳ nhiều, khi cả nhà đã đi ra ngoài, người thì đã đi học, Quách Ấu Minh một kẻ lười biếng cả ngày không có việc gì làm có thể chơi với nàng, Tam Nương đương nhiên rất không hài lòng với việc Quách Ấu Minh thường ngủ trưa mới dậy.
Cho nên vừa nhìn thấy tiểu sa di gõ bang bang, nàng lập tức cao hứng.
Có một thần khí đánh thức kỳ diệu như vậy trên đời, nàng nhất định phải có nó!
Ta thật sự cảm ơn ngươi A Hàm ạ, ý tưởng cũng nhiều quá đấy.
Vương Duy và Quách Diệu xem toàn bộ quá trình không thể nhịn được cười.
Mấy người cùng nhau đi vào Trai đường, bên trong đã bày thức ăn thơm phức lên. Dù không không có thức ăn mặn nhưng đồ ăn của Đại Tiến Phúc Tự ngửi thôi cũng thấy rất ngon, ít nhất Tam Nương cảm thấy mình có chút đói bụng.
Nàng tận lực mời Vương Duy và những người khác một hồi nữa có thể trao đổi đồ ăn chay với nhau, như vậy bọn họ có thể ăn được nhiều loại đồ ăn khác nhau.
Cuối cùng, dưới sự chủ chủ trì của Tam Nương để trao đổi thức ăn với nhau một vòng, tất cả mọi người đều được ăn những món ăn vô cùng phong phú.
Khi họ trở lại vẫn chưa tới giờ giới nghiêm, vì vậy ba thúc điệt thong thả đi bộ về.
Quách Diệu đã bắt đầu đi học, Trên đường trở về không nhịn được cùng Tam Nương nói tới vị cư sĩ Ma Cật đó có thể là vị đại tài từ vô cùng nổi danh.
Tam Nương nghe xong bèn nói chắc chắn rằng: “Dáng dấp người đó đẹp như vậy, tài hoa chắc chắn cũng sẽ không tệ!”
Nghe vậy, Quách Diệu liếc nhìn người bát thúc bên cạnh, trong miệng nói: “Điều đó cũng chưa chắc.”
Nói chuyện thì cứ nói, ngươi nhìn ta làm gì?
Quách Diệu quay mặt đi phớt lờ ánh mắt giận dữ của bát thúc, hắn xoa đầu Tam Nương và đọc cho nàng nghe về “Hồi tưởng về huynh đệ Sơn Đông vào ngày 9 tháng 9” của Vương Duy.
Cuối cùng còn nhấn mạnh cái này được Vương Duy viết khi ấy mới mười bảy tuổi.
Có người năm nay đã 14 tuổi rồi, nhưng văn không được đến võ cũng không xong, đoán chừng đến năm 17 tuổi chắc cũng không có thay đổi gì lớn, người với người đúng là không nên so sánh mà.
Tam Nương được ra ngoài chơi một ngày theo ý muốn, vui vẻ đến mức vừa về đến nhà đã nhào vào vòng tay mẫu thân, huơ tay múa chân nói không ngừng, từ chuyện nghe được gì đến chuyện mình ăn gì.
Cuối cùng, nàng còn khen ngợi Vương Duy một trận, nói rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy một người có dáng dấp đẹp mắt như vậy!
Để không bị Vương Thị nói nàng chỉ đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, nàng cũng bắt chước đọc lại bài thơ mà ca ca đã đọc cho nàng nghe ở trên đường, bày tỏ nàng cũng thưởng thức vẻ đẹp bên trong của người ta, nàng còn hỏi Vương Thị: “Thù gì là gì vậy? Ngày 9 tháng 9 thì phải leo núi sao? Mẫu thân, ta cũng muốn đi!”
Vương Thị bị nàng nói một tràng làm cho đau đầu, bất đắc dĩ nói: “Cái gì con cũng muốn đi? Hôm nay không phải con mới ra ngoài sao?”
“Hôm nay con đi với bát thúc, Tết Trùng Dương con đi với mẫu thân, ai con cũng muốn đi theo!” Tam Nương còn sửa lại lời thơ của Vương Duy để làm chứng cớ: “Biên cắm thù du một không ít!”
*Biên cắm thù du một không ít: Trên đầu ai cũng đội cành thù du, nhưng thiếu một người.