Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trẻ con không biết rằng khi nói chuyện người lớn thường hay nói lắt léo, trong lòng Tam Nương cảm thấy cuốn tự thiếp thực sự là do học sĩ Hạ đưa cho nàng. Bát thúc vẫn hay bám theo nàng hôm nay đã đi đến Đại Tiến Phúc Tự rồi, toàn tâm toàn ý vùi đầu vì sự nghiệp vĩ đại học hành đọc sách của mình, dự định chờ đến khi học được chút thành tựu thì sẽ nhờ tổ phụ đưa mình đến thăm học sĩ Hạ.
Vào thời đó, người ta không hạn chế việc các cô nương được đi học, thậm chí họ còn có thể học cưỡi ngựa bắn cung nữa. Vương Thị cảm thấy vui mừng khi Tam Nương tìm được việc gì đó để làm. Dẫu sao nàng ấy cũng phải chăm sóc rất nhiều đứa trẻ và giúp đỡ những công việc lặt vặt trong gia đình, vì vậy nàng ấy không có cách nào chỉ chăm lo cho Tam Nương được.
Điều khiến Vương Thị vui mừng nhất là dưới sự dẫn dắt của Tam Nương thì tất cả tiểu cô nương đều trở nên chăm học hơn, ngay cả tiểu thúc Quách Bát học hành dốt nhất cũng siêng năng học hành hẳn (chủ yếu là vì không chép xong thì không được ra khỏi cửa).
Làm cha mẹ, ai lại không muốn con cái mình có một tương lai tốt đẹp chứ? Quách Diệu rất có dáng vẻ của một người huynh trưởng, khi học tập mệt mỏi thì sẽ dẫn các đệ đệ, muội muội đi vào trong đình luyện quyền cước. Hầu hết những nam nhi của Quách gia đều sẽ ra chiến trường, điều này phụ thân đã nói với Quách Diệu từ lâu, vì vậy Quách Diệu rất tự giác đốc thúc các đệ muội của mình chăm chỉ luyện tập võ thuật.
Trong nhà bọn họ đã có một kẻ chơi bời lêu lổng (Quách Bát) rồi, không thể có thêm người nữa!
Quách Ấu Minh, người đang sao chép sách hắt hơi một cái, run tay quẹt gần hết bản chép “Luận ngữ“. Sắc mặt hắn ta như đưa tang thay một tờ giấy mới, miệng lẩm bẩm một mình: Không biết là ai đang chửi sau lưng mình nữa!
Đảo mắt đã đến đầu tháng 9, Quách Ấu Minh đã hoàn thành nhiệm vụ sao chép sách mà phụ thân giao phó một cách thần kỳ. Không biết có phải là do trong lòng có chút xấu hổ, nét chữ của hắn ta cuối cùng cũng chỉnh tề gọn gàng hơn không ít.
Có thể thấy, con đường luyện chữ không có đường tắt, cần phải tĩnh tâm luyện tập một cách nghiêm túc.
Quách Ấu Minh đã nửa tháng không ra ngoài nên bị ngột ngạt. Hắn ta chuẩn bị ra ngoài chơi với bằng hữu một chuyến thì có một chiếc đuôi nhỏ cứ bám theo hắn ta từng bước chân, liên tục nhắc nhở hắn ta rằng “Trường Trai Nguyệt sắp đến rồi“.
*Trường Trai Nguyệt: Tháng ăn chay
Phật giáo Đại Đường lấy tháng giêng, tháng 5 và tháng 9 là tháng ăn chay. Các ngôi chùa địa phương sẽ tổ chức nhiều hoạt động khác nhau trong suốt tháng ăn chay để thu hút khách hành hương. Tất nhiên, một thành thị lớn như Trường An thì dĩ nhiên càng náo nhiệt hơn. Ngay cả những người đi chùa để ăn chay cũng sẽ nhiều hơn bình thường.
Tam Nương làm việc gì cũng rất kiên trì, không duyên cớ gì thì nàng sẽ không từ bỏ.
Quách Ấu Minh nhìn điệt nữ mà hắn ta biết từ nhỏ đến lớn này, hắn ta cũng biết rất rõ tính tình bướng bỉnh của nàng, biết hôm nay nhất định không bỏ được cái đuôi nhỏ này nên chỉ đành bất lực ôm nàng ra cửa: “Được rồi, ta sẽ đưa ngươi đến Đại Tiến Phúc Tự chơi được chưa?”
Trước đó Vương Thị đã nghe Tam Nương nói về chuyện này vài lần, khi thấy Quách Ấu Minh chuẩn bị ôm Tam Nương ra ngoài, nàng ấy vội gọi hắn ta đợi một chút, sắp xếp cho hắn ta hai gã sai vặt vùng với hai nha hoàn đi cùng, rồi lại gọi thêm Quách Diệu người làm huynh trưởng đi theo cùng.