Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cách làm món này không phức tạp nhưng phần ăn được của cua được nạo sạch rồi bọc trong lớp cám mì mịn và chiên ngập dầu trong chảo.
Hạ Tri Chương cười nói: “Ta biết cách ăn này từ chỗ Trương Trung Thư, hôm nay coi như thử cái lạ.”
Thì ra cua tất la này là cách ăn của Lĩnh Biểu, mà Trương Trung Thư Trương Cửu Linh vừa được phong tướng năm nay đúng lúc là người Lĩnh Nam.
Hạ Tri Chương và Trương Cửu Linh đều từng được Tể tướng quá cố Trương Thuyết dìu dắt, bình thường cũng hay qua lại, ít nhất rượu nhà Trương Cửu Linh hắn uống qua không ít.
Hắn đã nghe nói về cách ăn cua tất la này ở nhà Trương Cửu Linh.
So với nhà Hạ Tri Chương nhiệt tình và hiếu khách, cửa nhà Trương Cửu Linh khó vào hơn.
Nghe Hạ Tri Chương tình cờ đề cập đến Trương Cửu Linh, người hiện đang làm quan tể chấp*, khách khứa trên bàn bắt đầu trở nên tích cực, chuẩn bị thưởng thức món cua tất la mới mẻ này, tranh thủ sau khi cơm no rượu say có thể nghĩ ra vài tác phẩm xuất sắc.
(*) Nhà Tống lấy Đồng bình chương sự, Thị trung là tên gọi chính thức của chức vụ Tể tướng, với Tham tri chính sự (参知政事) là phó; hai người cùng bình luận chính sự, bổ nhiệm quan viên, giải quyết tấu chương, hợp xưng Tể chấp (宰執).
Lỡ có cơ hội truyền đến tai Tể chấp hoặc hoàng đế thông qua Hạ Tri Chương thì sao?
Tam nương không hiểu mối quan hệ lợi ích rắc rối trong này, nàng gắp cua tất la thơm nức mũi lên nếm thử một miếng, chỉ thấy bên ngoài xốp giòn, bên trong lại vừa mềm vừa tươi, một hương vị thơm ngon mà nàng chưa từng thưởng thức.
Sau khi cắn miếng đầu tiên, nàng bất giác mở to mắt, cẩn thận nuốt xuống, quay đầu khoe với Chung Thiệu Kinh: “Món này ngon!”
Chung Thiệu Kinh nghe vậy quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt cũng tròn, trông kiểu gì cũng giống mèo con ăn được thịt cá.
Không phải chỉ đối cách ăn cua thôi ư? Nhìn nàng ăn như thể nếm được mỹ vị nhân gian khó gặp. Nhưng biểu hiện quê mùa như vậy cũng không khiến người ta chán ghét, ngược lại cảm thấy nàng vô cùng ngây thơ đáng yêu.
Trong bàn bao nhiêu người nhưng nào có mấy người đến đây chỉ vì thưởng thức món ngon?
Chung Thiệu Kinh cố ý trêu nàng: “Tết Trùng Cửu là phải uống rượu hoa cúc, ngươi muốn thử không?”
Tam Nương hơi động lòng nhưng vẫn lắc đầu từ chối, nhớ bà ngoại đã dặn ông ngoại không được để nàng uống rượu: “Trẻ con không được uống rượu.” Nói đến rượu hoa cúc, tinh thần ham học hỏi của nàng lại trỗi dậy: “Ngươi có biết người viết 'Giấc ngủ mùa xuân quên mất sáng’* là ai không?”
Chung Thiệu Kinh nói: “Biết thì biết đó, nhưng không thân lắm.”
Lúc trước khi Mạnh Hạo Nhiên đến Trường An dự thi để mưu cầu làm quan, ông ấy cũng vừa kết thúc kiếp sống làm việc xa nhà dài đằng đẵng mà hồi kinh dưỡng lão, trong nhà ngoài ngõ bận rộn vô cùng, làm sao rảnh rỗi quan tâm một hậu bối vô danh.
Sau đó cũng nhờ nghe đám Hạ Tri Chương trò chuyện mới biết có người như vậy.
Nguyên nhân chính là do Mạnh Hạo Nhiên vô tình có cơ hội diện thánh, kết quả lúc hắn hiến thơ cho đương kim thánh thượng có bí mật kèm theo một câu “Bất tài minh chủ khí, đa bệnh cố nhân sơ.”* khiến đương kim thánh thượng rất bất mãn: Do bản thân ngươi không đến xin nhập sĩ** chứ không phải do trẫm ghét bỏ gì ngươi, ngươi cái thằng oắt này sao dám tự tiện vu khống người khác?!
(*) Nghĩa: Minh quân bao giờ cũng cần người tài, chỉ vì mình bất tài nên vua không dùng đó thôi!
(**) Làm quan