Thịnh Đường Tiểu Nữ Quan

Chương 47: Chương 47: Không gặp không về (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vì thế lần cầu quan chức này của Mạnh Hạo Nhiên bị hoàng đế thẳng thừng từ chối.

Người bị chính hoàng thượng từ chối, người khác dù muốn tiến cử cũng bó tay hết cách nên cuối cùng Mạnh Hạo Nhiên đành buồn bã rời khỏi Trường An.

Trường hợp được hoàng đế đích thân phỏng vấn lại mang đến kết quả ê chề như vậy bị mọi người âm thầm lan truyền, cố gắng để những con cháu trong nhà lấy đó làm gương: Ngươi khiêm tốn thì khiêm tốn, nhưng đừng qua mặt hoàng đế, thánh nhân hắn ghét lắm!

Chung Thiệu Kinh ngạc nhiên nói: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

Tam Nương nói: “Ta có nhớ một câu ‘Hẹn nhau tết Trùng Cửu, cùng về thăm hoa cúc’. Hoa cúc ở đây rốt cuộc có nghĩa là ngắm hoa cúc hay uống rượu hoa cúc đây?”

Chung Thiệu Kinh nhướng mày, càng tò mò tợn: “Sao ngươi nhớ được nhiều thứ quá vậy?”

Tam Nương nói: “Mấy ngày trước chúng ta đã bàn với nhau về việc leo núi nên ta đã thuộc lòng phong tục của Lễ Trùng Cửu và rất nhiều bài thơ liên quan đến lễ hội này. Vừa rồi nghe thúc nói vào Tết Trùng Cửu mọi người sẽ uống rượu hoa cúc, nên ta nghĩ “cùng về thăm hoa cúc’ có phải cũng chỉ hoạt động uống rượu không?”

Chỉ trong một bữa ăn ngắn ngủi, Chung Thiệu Kinh đã hiểu được hơn phân nửa tính tình của Tam Nương: Rất rõ ràng, thứ trong đầu đứa nhỏ này không thiếu nhất chính là vấn đề.

Gần như là hỏi từ đầu buổi đến cuối buổi.

Chung Thiệu Kinh cười hỏi Hạ Tri Chương bên cạnh: “Vấn đề này ngươi phải trả lời mới được, ta thực sự không quá am hiểu.”

Hai người vốn đã ngồi gần nhau, Tam Nương lại bị kẹp ở giữa, Hạ Tri Chương đương nhiên nghe rõ cuộc đối thoại của một già một trẻ.

Đúng lúc Hạ Tri Chương cũng từng đọc qua bài “Quá cố nhân trang” này.

Thấy Tam Nương đang nhìn mình với đôi mắt sáng ngời trong vắt, tràn đầy mong đợi, Hạ Tri Chương mỉm cười giải đáp cho nàng: “Nếu đã hẹn gặp lại nhau vào Tết Trùng Cửu, hắn và người bạn cũ đó nhất định sẽ vừa thưởng hoa vừa ‘nâng cốc bàn chuyện mùa màng’. Một vấn đề mà đọc cả bài thơ hiểu ngay thế này, cần gì phải hỏi hắn ‘thưởng cúc’ hay ‘thưởng rượu’? Phải biết là trong thơ diệu nhất chính là chữ “thưởng” hàm chứa vô cùng, thẳng thắn tự nhiên này.”

Tam Nương đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Có phải ta nói nhiều quá không?”

“Dám nói dám hỏi là chuyện tốt.” Hạ Tri Chương cười nói: “Con cháu nhà ta nếu có tinh thần ham học hỏi như ngươi, ta không biết phải vui cỡ nào.”

Tam Nương được khích lệ thì vui vẻ nếm thử những món ăn tươi ngon thích hợp với mình, gặp phải món lạ lập tức thỉnh giáo hai người Chung Thiệu Kinh.

Chờ nàng ăn uống no đủ, mới đột nhiên nhớ tới tổ phụ bị bỏ quên nhà mình.

Tam nương quay đầu nói với Chung Thiệu Kinh: “Ta phải về dỗ tổ phụ, nếu không ông ấy sẽ không để ý tới ta!”

Chung Thiệu Kinh chậm rãi nhấp một ngụm rượu hoa cúc, gật đầu nói: “Ta đâu có trói tay chân ngươi, ngươi thích đi đâu thì đi.”

Tam Nương đứng dậy đi được hai bước, lại nhớ tới lời hứa đi hóng gió của mình và Hạ Tri Chương.

Sực nhớ đến tuổi của Chung Thiệu Kinh và Hạ Tri Chương tương đương nhau, cả hai đều trông rất cần dưỡng sinh, Tam Nương nhiệt tình mời: “Nhà ngài ở đâu? Ngày mai ngài có muốn dậy sớm tản bộ với chúng ta không? Ta nói với ngài, chúng ta hẹn gặp ở cửa đông phương An Ấp, nếu ngài ở không xa cũng có thể đi cùng.”

Dù chỉ mới quen nhau qua một bữa cơm, nàng cũng phải quan tâm đến bạn mới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.