Thịnh Đường Tiểu Nữ Quan

Chương 41: Chương 41: Không muốn lãng phí (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Theo tiếng nhạc của vũ khúc “Kiếm khí” vang lên, bóng dáng của Công Tôn Đại Nương cũng bay lên cùng với điệu khúc. Trong tay nàng ấy trống không không hề cầm theo vật gì nhưng mỗi một động tác lại đều có thể lộ ra sự mạnh mẽ ác liệt của một thanh lợi kiếm sắc bén, khiến người ta có cảm giác như đang quay về buổi ban sơ từ lúc khai thiên lập địa, khắp nơi đều là khung cảnh mênh mang mờ mịt, một mảnh hỗn độn, mà nàng ấy nhảy lên một bước lại như tách khoảng thiên địa tối tăm kia ra làm đôi.

Tiếng nhạc lúc này dần dần khoan thai yên bình hơn, trong thiên địa đã khôi phục lại trời yên biển lặng, vạn vật hồi sinh, Công Tôn Đại Nương nín thở đứng dậy, lặng yên như đã nhập vào làm một với thanh kiếm.

Không lâu sau tiếng nhạc lại chuyển gấp gáp dồn dập hơn, người xem lại bừng tỉnh tưởng chừng như có thiên quân vạn mã đang khí thế ào ạt xông tới, mây đen ùn ùn kéo tới tựa như cơn cuồng phong bão táp muốn hủy diệt toàn thiên địa vạn vật, từng tòa thành trì lung lay như sắp đổ trong cơn mưa gió.

Đệm theo tiếng nhạc hỗn loạn huyên náo, Công Tôn Đại Nương càng múa lại càng gấp rút, cuối cùng nhảy vút lên giữa không trung gió táp mưa gào, hệt như đã phá vỡ tầng mây, đánh đuổi thiên quân vạn mã.

Mọi người đều không nhịn được mà nín thở ngắm nhìn bóng người giữa sân.

Múa khúc “Kiếm khí” không cần đến kiếm, bởi bản thân vũ công đã là một thanh kiếm sắc bén!

Vũ công chính là thanh lợi kiếm tách đôi thiên địa hỗn độn, xẻ đôi đao quang kiếm ảnh*, bổ vào thế đạo mê muội!

(*: Đao quang kiếm ảnh: cảnh tàn sát khốc liệt.)

Thảo nào dù cho có gộp lại toàn bộ những vũ công ở Nghi Xuân cũng như ở vườn lê của đương kim hoàng thượng thì cũng không tìm ra nổi một người có thể múa được khúc “Kiếm khí” hay như thế này, bởi vì vũ công bình thường muốn thể hiện ra khí thế như vậy thì luôn phải dựa vào ngoại vật mới có được khả năng đó. Nếu như để cho bọn họ tay không, không mang theo bất cứ thứ gì mà tiến vào sân như Công Tôn Nương thì bọn họ khó mà diễn ra được vũ đạo như nàng ấy.

Một điệu múa đã hoàn thành, trên bàn tiệc vậy mà không một ai lên tiếng, toàn trường vẫn yên lặng y như lúc xem múa.

Tam Nương cũng bị điệu múa kia khiến cho rung động mãi mà không nói được thành lời, chẳng trách tổ phụ nàng lại nói một màn múa kiếm này là cực kỳ hiếm thấy, điệu múa như thế này làm sao có thể tùy tùy tiện tiện thấy được cơ chứ? Trong đầu nàng không ngừng hồi tưởng lại một màn vừa rồi, chỉ cảm thấy đã không cần phải hỏi tại sao màn múa kiếm này lại không có kiếm nữa rồi.

Làm gì có chỗ nào cần đến kiếm nữa đâu!

Mãi cho đến khi tiếng nhạc đã dứt hẳn, mọi người mới phục hồi lại tinh thần, bắt đầu vỗ tay khen ngợi và tán dương nhiệt liệt.

Tam Nương trực tiếp dời đến chỗ Hạ Tri Chương bên kia, nói với Hạ Tri Chương lời cảm tạ từ tận đáy lòng: “Đa tạ người đã mời ta đến xem múa, từ trước tới nay ta chưa từng được xem một màn múa nào lợi hại như vậy! Cảm thấy sau khi xem xong thì cả người đều tràn trề sức sống, chờ đến khi về nhà ta nhất định sẽ có thể viết liền một mạch mười trang đại tự!”

Hạ Tri Chương đáp: “Lát nữa ta sẽ chọn cho ngươi mấy trang thư thiếp để ngươi đi về viết phỏng theo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.