Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đúng vậy, cứ cách một hai năm là có thể thuận lợi sinh con nhập khẩu cho nhà, phần may mắn này có ai có thể so được?”
“Đúng thế, còn có trai lẫn gái, thật sự là khiến cho người ta hâm mộ mà.”
Còn có người đề nghị muốn sờ sờ bụng Vương Thị dính chút duyên nữ nhi.
Trong phòng đều là nữ quyến, không chỉ lúc nói chuyện không cố kỵ gì, mà làm cũng không có gì cố kỵ gì.
Tam Nương chú ý tới mẫu thân mình không chút dấu vết nhíu nhíu mày, rõ rằng không thích loại người mới nói mấy câu đã đưa tay sờ người mình này.
Nàng sợ da mặt Vương Thị mỏng không tiện từ chối, lập tức lạch bạch chạy tới chắn ngang trước mặt Vương Thị, kéo tay Vương Thị nói: “Nương ơi, hình như đệ đệ tỉnh rồi, không biết có đói không nữa.”
Mặc dù Vương Thị đã thuê nhũ nương cho nhi tử, nhưng vẫn thích tự mình cho đứa nhỏ ăn, nếu không nàng ấy sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi nghe nhi nữ của mình nói thấy, nàng ấy dùng lý do phải cho nhi tử ăn mời mọi người ra ngoài.
Chờ đưa mọi người ra ngoài Vương Thị đi tới bên cạnh đứa bé nhìn, mới phát hiện nhi tử thứ ba còn ngủ ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng ngoài hồng, thấy tạm thời sẽ không tỉnh.
Nàng ấy quay đầu nhìn về phía Tam Nương ở bên cạnh, phát hiện Tam Nương cũng dùng đôi mắt tròn xoe, đen như mực nhìn lại, nhỏ giọng thì thầm: “Ta thấy nương không thích bị các nàng sờ loạn.”
Vương Thị nghe thế thì cười lên, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Tam Nương, kiên nhẫn dạy dỗ: “Đứa nhỏ lanh lợi này, tuổi nhỏ sao lại nghĩ nhiều như thế? Vừa rồi đều là thê tử đồng liêu của phụ thân ngươi, nói chuyện có thể bừa bãi một chút, làm việc cũng không câu nệ tiểu tiết nhưng trong lòng cũng không xấu, ngươi phải đối xử với các nàng như trưởng bối, nhớ kỹ không được nói dối lừa người khác nữa.”
Cũng mặc kệ Tam Nương có nghe hiểu hay không, Vương Thị khom người ôm nàng vào trong ngực giảng thích ưu nhược điểm trong đó: Phụ thân của nàng bây giờ ở bên ngoài trấn thủ một phương, bình thường có rất nhiều việc cần sai trượng phu của những phụ nhân này đi làm. Nếu các nàng ở nhà lấy phụ thân của các nàng bảo vệ hòa bình quốc gia mà hưởng thụ phú quý, lại còn bởi vì chuyện hậu trạch mà kéo chân sau lỡ chính sự, vậy thật sự rất không tốt.
Vương Thị còn nói cho Tam Nương một vài vết xe đổ, ví dụ như có người làm việc càn quấy, mắt cao hơn trời, không coi người bên ngoài ra gì, phóng túng để mặt thê tử vũ nhục gia quyến tướng sĩ bên dưới, thế là thời điểm quan trọng bị trượng phu của gia quyến kia bán đi.
Chuyện chiến trường liên lụy đến toàn thân, một vấn đề rất nhỏ cũng có thể dẫn đến thua cả bàn!
“Ta biết sai rồi.” Tam Nương nào ngờ có nhiều thứ như thế, sau khi nghe xong trực tiếp vùi đầu nhỏ vào trong ngực Vương Thị, ấp a ấp úng cam đoan: “Lần sau ta sẽ không thế nữa, nương ngươi đừng giận ta.”
Đứa nhỏ mềm mại như sữa ngay cả nhận sai cũng như làm nũng, Vương Rhị nào nỡ giận nàng? Nàng ấy vuốt đầu Tam Nương nói: “Nương chỉ mong phụ thân ngươi kiến công lập nghiệp, tăng thêm mấy phẩm phẩm, về sau có thể chọn cho ngươi một trượng phu tốt.”
...