Thịnh Đường Tiểu Nữ Quan

Chương 3: Chương 3: Ngươi không cần lo lắng (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc này là mùa thu năm Khai Nguyên thứ 21, vào thu mưa rơi tí tách tí không ngừng. Tam Nương nằm úp sấp bên cửa sổ nhìn mưa rơi bên ngoài hành lang, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, nhìn qua như sầu muộn vì chuyện gì đó.

Lúc này bát thúc Quách Ấu Minh lớn hơn nàng chín tuổi, năm nay mới mười bốn tuổi đúng lúc trở về từ bên ngoài, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chất nữ từ bé đã rất thông minh của mình.

Chỉ nghe vị thứ bát thúc Quách gia này là biết Quách gia bao đời nhiều con nhiều phúc không phải là nói suông. Nhưng mà đại khái này cũng là nhờ tổ phụ nàng quan chí thứ sử, tốt xấu gì cũng xem như là một quan quản lý một phương, con cháu nhiều hơn một chút cũng nuôi được, nếu không chỉ nhiều miệng ăn như vậy là có thể khiến trong nhà ăn một nghèo hai trắng.

Người bình thường hay thương nhân gặp phải năm mất mùa hoặc tai ương cho dù không bán con cái, xác suất chết non vẫn rất cao.

Giống như năm Tam Nương sinh ra vào mùa đông hoành hành tuyết rơi triền miên đã lạnh chết không ít phụ nữ và trẻ em yếu ớt, khiến cho mỗi ngày Vương Thị đều lo lắng đề phòng, một đêm phải thức dậy nhìn Tam Nương vài lần trong lòng mới yên tâm được.

Có lẽ là bởi vì trong nhiều đứa con như thế mà chỉ có Tam Nương là nuôi khó khăn nhất, cho nên trong nhà cũng có thêm vài phần thiên vị với nàng, không chỉ có Vương Thị và huynh tỷ nhà mình rất yêu thương nàng, ngay cả đám người Quách Ấu Minh làm thúc phụ cũng rất thích chơi với nàng.

Đương nhiên, nếu không phải sau khi Tam Nương mọc răng nhờ người xúc thứ đồ dưới nồi đen lên cho mình —— cũng hưng phấn tỏ vẻ đây là “cơm cháy” ở trước mặt mọi người, thì Quách Ấu Minh sẽ càng thích tiểu chất nữ đáng yêu này hơn.

Phải biết rằng thời xưa mọi người xưng hô với đối phương thường là dùng họ cộng thêm vị thứ trong nhà, hắn ta họ Quách, xếp thứ tám, bằng hữu đương nhiên gọi hắn ta là “Quách Bát”!

Bây giờ Quách Ấu Minh Quách Tiểu Lang Quân tuấn tú tiêu sái đã không còn tên của mình, đối với bằng hữu và người thân hắn ta chỉ còn lại một cái tên: cơm cháy.

Rốt, rốt cuộc là ai nhắc tới loại thức ăn này với nàng thế!

Quách Ấu Minh từng rất muốn bắt được thủ phạm, đáng tiếc vẫn mãi không thể như mong muốn. Dù sao đứa nhỏ bốn năm tuổi có thể nói chuyện liền mạch đã là không tệ rồi, sao có thể trông cậy nàng còn nhớ rõ là ai từng nhắc tới từ “cơm cháy” với nàng?

Chết người nhất chính là phụ thân hắn ta đã già nhưng mà miệng lưỡi còn rất tốt, sau khi nghe Tam Nương nói xong vui vẻ cầm lấy một miếng cơm cháy nhai vài cái, chỉ cảm thấy càng ăn càng ngon, khiến người ta gợi dư vị, thế là mỗi khi trong nhà nấu cơm đều phải bảo người đốt lửa to chút nấu ít cơm cháy để giải khát.

Còn mời người thân và bạn bè đến thăm viếng đều ăn thử.

Một lão già về hưu như tổ phụ Quách gia có thể có niềm vui gì? Niềm vui lớn nhất đương nhiên là uống chút rượu khoe khoang chút ít với bằng hữu rồi. Cơm cháy này rất thích hợp để nhắm rượu, thơm giòn ăn ngon, giá cả lại phải chăng!

Dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của tổ phụ Quách gia, loại thức ăn này rất nhanh đã trở nên phổ biến ở phường Thường Nhạc nơi bọn họ ở.

Đối với việc này, đương sự Quách Ấu Minh chỉ muốn nói ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.