Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hơn nữa, cho dù nàng không phải đứa trẻ xinh đẹp nhất trong nhóm tỷ muội thì chắc chắn là người đứng đầu trong số đó. Có chọn từ một trăm đứa bé cũng chẳng được một đứa như nàng.
Khi Vương thị đề bút viết thư cho trượng phu Quách Tử Nghi cũng không khỏi nói thêm vài câu về Tam Nương.
Lần này là được Hạ học sĩ mời đấy, Tam Nương nhà bọn họ còn nhỏ tuổi như vậy mà đã sắp xuất đầu lộ diện trước mặt thiên hạ rồi. Quả thực khiến người ta vừa mừng vừa lo!
So với những trưởng bối trong nhà vô cùng lo lắng thì Tam Nương vẫn ăn ngon ngủ yên mỗi ngày.
Vào ngày Tết Trùng Dương, nàng thức dậy từ trước bình minh, thay bộ váy mà mẫu thân đã chuẩn bị từ sớm dưới sự giúp đỡ của nha hoàn rồi đánh răng, rửa mặt, chải đầu.
Khi Vương thị đến thăm khuê nữ, chỉ thấy Tam Nương đã ăn mặc tươm tất, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt hồng hào, không hề có chút lo lắng hay bối rối nào.
Vương thị mỉm cười.
Người ta nói nghé mới sinh không sợ cọp, đứa nhỏ này nào đã biết hồi hộp là gì đâu?
Đứa trẻ ở tuổi này là độ tuổi thích hợp để bồi dưỡng nhất. Nếu từ nhỏ nàng đã có thể ra ngoài lộ diện nhiều thì sẽ dần quen thuộc với những trường hợp như vậy, sau này cho dù có gặp trường hợp thế nào cũng không luống cuống.
Vương thị ôm con gái vào lòng, mỉm cười dặn dò: “Hôm nay Tam Nương nhà ta thật xinh đẹp! Đợi lát nữa đến Hạ phủ phỉ chơi thật vui vẻ, sau khi về nhà hãy kể cho mẫu thân biết để ta cũng được mở mang kiến thức.”
Tam Nương nghe xong chợt cảm thấy trọng trách trên vai mình thật nặng nề. Nàng gật đầu đồng ý: “Vâng! Chờ quay về con nhất định sẽ kế hết mọi chuyện cho mẫu thân nghe!”
Hai ông cháu ăn sáng xong bèn đi ra ngoài, không phải yến tiệc ở Hạ gia tổ chức sớm như vậy mà là tổ phụ Quách gia có tư tâm, ông muốn dẫn Tam Nương đến bái kiến Hạ Tri Chương trước.
Tổ phụ Quách gia bây giờ đã về hưu, mấy nhi tử đều đã có tiền đồ của riêng mình nên ông chẳng cần lo lắng. Nhóm cháu chắt đều để cho con trai lo đi, ông chẳng muốn nhúng tay vào nhiều.
Chỉ có Tam Nương là đứa tôn nữ được ông nuôi dưỡng bên người từ khi về hưu, lại khiến ông vô cùng yêu thích, chỉ ước có thể dâng tất cả những thứ tốt đẹp nhất đến trước mặt nàng.
Hết cách rồi, lòng người luôn có sự thiên vị, huống chi ở tuổi của ông thì thiên vị chút có sao đâu? Nếu những đứa cháu khác ngày nào cũng khiến ông vui vẻ như vậy thì ông cũng không người yêu thương chúng nhiều hơn.
Còn chẳng phải vì bọn chúng không có làm nổi sao?
Tổ phụ Quách gia dẫn Tam Nương ra cửa, kết quả còn chưa đi đến Tuyên Bình phường đã gặp Hạ Tri Phương đang đi dạo.
Hạ Tri Chương tuổi tác đã cao nhưng tinh thần vẫn còn quắc thước lắm, thân thể lại càng khỏe mạnh sung sức. Hàng ngày không phải hô hoán bạn bè đi uống rượu thì lại đi dạo trong các con hẻm, hắn tự xưng là “Bí thư ngoài nhà giam”, đại để là bí thư giám ngục không thể nhốt hắn lại được, thế giới của hắn ở bên ngoài nhà giam.
Nhìn thấy tổ phụ Quách gia dắt tôn nữ đi về phía mình, Hạ Tri Chương tươi cười chào hỏi: “Sao lại sang đây sớm thế? Nếu không tình cờ gặp ở đây thì các ngươi đã phải chờ ở nhà ta rồi.”
Tổ phụ Quách gia nói: “Ta sợ A Hàm đến chỗ lạ lại không quen nên mới muốn dẫn con bé đi làm quen trước.”