Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quách Ấu Minh ngồi cạnh thấy vẻ mặt đau khổ của nàng đã nhân lúc mọi người không chú ý nhặt phần lớn rau đi cho nàng.
Lúc này Tam Nương mới vui vẻ lên, nàng lén giơ nắm tay tí hon lên đấm đấm vào Bát thúc biểu đạt lòng biết ơn chân thành.
Nhóm người lớn biết thừa hành động nhỏ của hai người, thấy thịt và rau còn lại trong bát Tam Nương đủ cho một đứa bé ăn nên mới không nói gì.
Sau khi ăn uống no nê, tổ phụ Quách gia nói với mọi người về việc ông sẽ đưa Tam Nương đến Hạ gia dự tiệc vào Tết Trùng Dương.
Sau khi nghe xong, tổ mẫu Hướng thị dặn dò: “Ông đến đấy đừng có chỉ lo uống rượu mà quên Hàm Nương một bên đấy.”
Tổ phụ Quách gia thổi râu trừng mắt: “Ta là hạng người đó sao?”
Tổ mẫu Hướng thị bật lại: “Ông không phải chắc?”
Tổ phụ Quách gia lập tức nổi giận.
Tam Nương vội vàng nói: “Cháu sẽ không chạy lung tung đâu, tổ phụ ở đâu thì cháu sẽ ở đó không rời một bước ạ!”
Tổ mẫu Hướng thị vuốt đầu nàng, nói: “Hàm Nương của chúng ta thật hiểu chuyện, tổ mẫu chỉ sợ tổ phụ cháu không ngoan thôi.”
Nếu không phải Tam Nương từ nhỏ đã thông tuệ hiểu chuyện thì họ cũng không dám để bát lang không đáng tin dẫn nàng đi nghe giảng phong tục.
Tam Nương nghiêm túc bảo lãnh cho tổ phục: “Tổ phụ cũng ngoan!”
Tổ phụ Quách gia “Hừ” một tiếng, tỏ vẻ xem thường lão thê tranh luận ông có ngoan hay không. Ông đã đến cái tuổi này rồi chẳng lẽ không sĩ diện trước mặt con cháu sao?
Nếu Tam Nương muốn đến Hạ gia dự tiệc thì không thể mặc bộ đồ đã chuẩn bị để đi leo núi được.
Vương thị lại chuẩn bị cho nàng một bộ váy sam để biểu hiện trên yến hội phối với một đôi giày bệt dễ đi lại.
Vì thế, Vương thị còn để nàng mặc trước ở nhà hai ngày để làm quen.
Trên Tam Nương còn có hai ca ca và hai tỷ tỷ, bọn trẻ lớn rất nhanh, gia cảnh lại giàu có cũng sẽ không may riêng quần áo cho ai, quần áo toàn mặc luân phiên, bao giờ đến tết mới may cho mỗi đứa một bộ.
Biết Tam Nương sắp đến nhà người khác dự tiệc hai tỷ tỷ tuổi không lớn lắm đều tham gia thiết kế quần áo với Vương thị, ba mẫu nữ cố gắng cho Tam Nương ăn mặc như một tiểu cô nương.
Ở tuổi của Tam Nương, y phục trai gái thật ra không khác nhau là mấy. Bởi vì thường ngày hoạt bát hiếu động nên ở nhà toàn mặc áo cổ tròn tay hẹp và quần như hai huynh trưởng, rất thuận tiện cho nàng chạy nhảy.
Đột nhiên bắt đổi sang mặc váy dài nàng còn không quen đâu. Nhưng so với trang phục con trai từng mặc, nàng rất thích làn váy sặc sỡ với hoa văn đẹp đẽ, vừa mặc lên người đã chạy ngay về khoe với người nhà, hiển nhiên muốn người khác khen mình mặc váy đẹp.
Một cô bé trắng trắng hồng hồng, dịu dàng mềm mại như vậy mặc cái gì mà chẳng đáng yêu?
Những người nhìn thấy tất nhìn sẽ khen nàng từ đầu đến chân một lượt, khen ngợi đến mức nàng cảm thấy cả người cứ lâng lâng.
Thực ra nàng đã chọn rất khéo những ưu điểm của phụ mẫu, con ngươi đen nhánh lấp lánh như sao trời, cái miệng chúm chím hồng hào, sống mũi cao thẳng như đúc từ phụ thân ra nhưng mông mày lại cong và dài như mẫu thân nàng.
Có thể nói, khuôn mặt nhỏ nhắn không có một chỗ nào không tinh xảo ưa nhìn, còn nhỏ tuổi nhưng đã ra dáng mỹ nhân khuynh thành.
Không thể trách Bát thúc luôn cưng chiều nàng được, ai lại có thể từ chối một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy đây?