Thịnh Đường Tiểu Nữ Quan

Chương 30: Chương 30: Thần đồng bảy tuổi (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tam Nương nở nụ cười ngọt ngào rồi tích cực tự giới thiệu bản thân với các bạn nhỏ, chẳng mấy chốc đã chơi đùa vui vẻ với bọn chúng rồi.

Lý Bí lớn tuổi hơn một chút phụ trách trông các nàng.

Thoạt nhìn, hắn phát hiện tiểu thư Quách gia rất thân thiện, lại có tài lãnh đạo, chơi được vài ván, những đứa trẻ khác đã bắt đầu nghe theo sự sắp xếp của nàng.

Nàng còn cố gắng sắp xếp cả hắn, mời hắn vào chơi chung.

Khi yến tiệc sắp bắt đầu, tổ phụ Quách gia mới ra ngoài tìm tôn nữ thì nhìn thấy một đám trẻ con đang ngồi chơi với nhau, Tam Nương ngồi kể chuyện cho đám trẻ nghe về những cái tửu lệnh chẳng biết lấy từ đâu.

Quy tắc đại khái giống như chơi tửu lệnh trong tiệc rượu, nếu ngươi rút phải một thẻ rượu thì một là phải uống, hai là kể một câu chuyện. Dựa vào loại thẻ rượu mà đặt ra hình phạt tương ứng, nếu may mắn rút được loại “Thả” thì không sao, có thể bắt đầu chơi vòng tiếp theo.

Những câu từ trên đám thẻ rượu này đều lấy từ “Luận ngữ” của Khổng Tử, Tam Nương và những đứa trẻ khác còn chưa hiểu hết được ý nghĩa trong đó thế nên công việc giải thích nội dung được giao cho Lý Bí.

Lúc đầu Lý Bí chỉ muốn làm một khán giả, cuối cùng chơi vài ván cũng đắm chìm trong đó luôn.

Chủ yếu cũng vì lực cổ động của Tam Nương quá mạnh, mọi người bắt đầu từ trạng thái kể chuyện xưa trúc trắc dần biến thành khua tay múa chân, mặt mày hớn hở, háo hức kể hết tất cả những chuyện thú vị mình biết để nhận được những tràng pháo tay nhiệt liệt của mọi người.

Chỉ là, ở trên cao lâu, hôm nay thần đồng Lý Tiểu Bí của Đại Đường đột nhiên muốn làm một đứa trẻ bình thường.

Tổ phụ Quách gia đột nhiên phát hiện ngay cả tiểu quân tử Lý Bí cũng chơi vui vẻ: “...”

Chẳng biết sao ông lại không bất ngờ lắm.

Chắc là vì ở nhà đã quen rồi.

Không thấy Bát lang nhà họ hồi bé vênh váo hò hét như thế sau này đụng phải tôn nữ ông cũng phải ngã xuống sao? Một tên tiểu tư bất học vô thuật, ngông cuồng tự đại, vô liêm sỉ bây giờ cũng biết chăm sóc trẻ con rồi.

Tổ phụ Quách gia bước đến cạnh Tam Nương, nói: “Chuẩn bị mở tiệc rồi, chơi nốt vòng này rồi sang bên kia thôi.”

Lý Bí nghe vậy chợt cảm giác như vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao, đột nhiên cảm thấy hoài nghi nhân sinh.

Không phải hắn đến đấy giúp Hạ học sĩ sao?

Sao lại ở đây chơi bời rồi?

Ồ, đúng rồi, hắn đã giúp Hạ học sĩ chiêu đã khách nhỏ tuổi.

Lý Bí nhìn khách mời nhỏ Tam Nương mà mình phụ trách, tâm trạng đầy phức tạp.

Vị tiểu nương tử Quách gia này chắc phải có năng lực kỳ lạ nào đó dễ dàng mê hoặc người ta?

Hắn xin thề, chắc chắn không phải hắn chủ động gánh vác trọng trách giải thích tửu trù!

Tam Nương nghe tổ phụ nàng kể lại tỉ mỉ về con người của Công Tôn Đại Nương nên cũng vô cùng chờ mong được xem màn múa kiếm lần này. Nhưng điều quan trọng nhất khi chơi trò chơi là phải làm đến nơi đến chốn, có đầu có cuối, nàng ngơ ngác chủ trì xong một vòng hội kể chuyện thiếu nhi rồi mới xách tà váy bồng bềnh rực rỡ sắc màu lên chạy đến bên người tổ phụ.

Quan khách lục tục ngồi vào vị trí, Tam Nương cũng được phân tới ngồi ở một chiếc bàn mà đối với nàng mà nói là vô cùng lớn vô cùng dài, coi như là một vị khách nhỏ vô cùng nghiêm chỉnh.

Những người lớn thì sẽ ăn uống vui sướng khoái chí, còn nữ tử và hài đồng thường sẽ đều không nhập tiệc, vì vậy vị khách nhỏ tuổi nhất đang ngồi đây phải kể tới Tam Nương, sau đó chính là Lý Tiết - người cũng không được tính là tiểu bối của nhà họ Hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.