Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu như chỉ tính nữ hài nhi thì cả sảnh yến tiệc này chỉ có một mình Tam Nương mà thôi. Ngược lại là có không ít các thị nữ đang độ tuổi xuân mặc xiêm y ngắn tay đang bưng điểm tâm, trái cây và trà rượu lần lượt tiến vào bên trong, đến từng bàn quan khách để dâng lên các món ăn mà chủ tiệc đã chuẩn bị cho khách.
Trương Cửu Linh đã cân nhắc đến chuyện vì mọi người phải đến dự tiệc nên không thể lên núi hái trái sơn thù du, cho nên sáng sớm hắn đã cho người đi hái rất nhiều sơn thù du mang về, trên mỗi bàn đều để một cành.
Sau khi Tam Nương ngồi vào chỗ đã chú ý tới điểm này, nàng tò mò cầm nhánh cây có treo đầy những trái sơn thù du đỏ tươi kia lên xem đi xem lại, sau đó nhỏ giọng hỏi tổ phụ Quách gia ngồi bên cạnh mình: “Ông ơi, cái này là trái cây ăn được sao?”
Tổ phụ Quách gia đáp: “Mấy ngày trước không phải con còn hỏi sơn thù du là gì sao, đây chính là nó đó.”
Trí nhớ của Tam Nương rất tốt, gần như ngay lập tức đã nghe hiểu lời này, đây không phải là đồ ăn mà được xem như một loại trang sức dùng để đeo hoặc cài lên đai áo.
Lúc ấy vì để được đi leo núi mà nàng đã sớm hỏi rõ ràng mười mươi, đa số sơn thù du đều dùng để cài lên đầu.
Nhưng tiếc là nàng còn nhỏ, còn thuộc vào giai đoạn mà người lớn vẫn thường nói là con nít “tóc còn để chỏm”, mái tóc nàng còn chưa đạt đến độ dài có thể vấn lên thành hai búi tóc nhỏ mà trước khi ra cửa chỉ cột lại thành hai bím tóc nhỏ ngắn ngủn. Trên đầu nàng không thể cài thêm cái gì, nên chỉ có thể tìm tòi một phen xem trên y phục có chỗ nào phù hợp để cài sơn thù du lên hay không vậy.
Tam Nương lập tức bẻ cành sơn thù du của mình ra thành từng đoạn dài ngắn thích hợp, sau đó vui vẻ cài chúng lên trên đai váy nho nhỏ của mình.
Nàng hứng thú dào dạt làm xong một hồi, sau đó mới ngẩng đầu lên lần nữa, vậy mà lại thấy được rất nhiều người trong bàn đều đang nhìn về phía nàng.
Trong đó có một ông lão tuổi tác cũng lớn tương đương với Hạ Tri Chương, ông ấy dùng một loại ánh mắt không hề khách khí quan sát nàng.
Hàng mi dài của Tam Nương khẽ chớp chớp mấy cái, không biết rốt cuộc ông lão xa lạ không quen biết này là ai, chỉ cảm thấy xem ra người này cũng không lấy gì làm thân thiện.
Thế nhưng, tuy rằng nàng thích mấy người có vẻ ngoài đẹp mắt nhưng cũng sẽ không đi cười nhạo những người có dáng dấp khó coi, giống như những lời mà mẫu thân nàng đã nói vậy: “thân thể của mình là do phụ mẫu ban cho”*, dáng dấp lớn lên như thế nào không phải là thứ mà bản thân ta có thể chọn lựa, nàng không thể chỉ dựa vào vẻ ngoài mà nhận định bản tính của một con người là xấu hay tốt được.
(*: Nguyên văn là 身体发肤, 受之父母, 不敢毁伤 (Thân thể tóc da đều nhận từ cha mẹ, không dám làm tổn hại). Ý nghĩa bề mặt là nói thân thể của mình do cha mẹ ban cho, phải biết yêu quý đừng làm tổn hại. Nhưng hàm nghĩa sâu xa là khuyên răn mọi người nên an phận thủ thường, không được làm xằng làm bậy, để tránh phải cái khổ về da thịt, tránh cái họa ngục tù, nếu không sẽ không thể tận hiếu bên cạnh cha mẹ.)
Tam Nương không hề né tránh, thoải mái đáp lại ánh nhìn của ông lão kia.