Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 165: Chương 165: Lỗ, Lộc!




Ầm ầm ầm! Tư Mã cương thi tông vào trận pháp, Lỗ đại sư vội vàng thoát thân, sau vài chiêu thức giảo hoạt, cuối cùng cũng tóm được một cơ hội thoát ra.

Sau khi thoát thân, Lỗ đại sư khống chế Tư Mã cương thi ngưng tụ sức mạnh đánh vào chỗ hổng trận pháp không có người khống chế.

Vụt! Trận pháp chấn động, đám người Tiết Lương Bình đều đứng tim, máu huyết dồn trong cuống họng, nhìn thấy Tư Mã cương thi sắp phá Kim Lan Trận, chỉ một bước nữa sẽ bước ra…

Lỗ đại sư và Khổng nhị thúc đều cười.

Sắp thắng rồi!

Mọi người đều tuyệt vọng, mấy trăm con du thi vốn đã khó giải quyết, nếu như con Tư Mã cương thi này thật sự biến thành Lôi Cương, như vậy không phải U Châu sắp bị cương thi càn quét sao?

Ánh mắt Tiết Lương Bình lóe lên, cuối cùng làm động tác tay, Hàng Sư Bắc Đường đều đồng loạt vây xung quanh.

Muốn từ bỏ trận pháp? Hay là…

Chân mày Cố Duệ nhướng lên, thầm nói tên họ Tiết này vốn dĩ vẫn không dốc toàn lực, truyền vào trận pháp cũng không triệt để, nếu không thì mặt mày hắn sao vẫn có thể hồng hào như vậy, lẽ ra sớm đã phải trắng bệch đứng không nổi nữa rồi mới đúng.

Hiện tại là muốn chuồn thẳng, chờ người châu khác đến thu dọn tàn cuộc?

Có điều ở đây, nếu không phải là những Hàng Sư tán tu, thì chính là mấy người Khuê Sơn bọn họ, người ta muốn giấu chút sức lực thì cũng không vấn đề gì, nhưng dựa vào lập trường của môn phái tự xưng là đệ nhất U Châu mà nói, lòng dạ tính toán hẹp hòi như vậy thật khiến Cố Duệ xem không vừa mắt.

Người Bắc Đường thu tay, người tán tu cũng nghĩ cho bản thân mình, ai sẽ xông lên một mất một còn?

Không có!

Không, vẫn còn một người, một cái đầu trọc không có ánh mặt trời phản chiếu nhưng cảm giác tồn tại vẫn vô cùng mãnh liệt.

Hắn xông lên trước mặt tên Tư Mã cương thi vừa thoát khỏi Kim Lan Trận!

Lỗ đại sư cảm thấy bất thường, để yên cho tên đầu trọc kia sao? Vậy nên hắn vội vàng xông đến trước mặt Tư Mã cương thi, muốn ngăn chặn thủ đoạn của tên đầu trọc, nhưng khi hắn cản tên đầu trọc lại, đột nhiên nhìn thấy một người khác.

Cố Duệ!

Không sai, chính là Cố Duệ, Khổng nhị thúc thấy Cố Duệ thừa cơ xông đến lập tức có dự cảm không lành, quả nhiên, tên Tư Mã cương thi theo bản năng nhào đến Cố Duệ.

Cố Duệ búng đầu ngón tay ra, vút, một tia sáng trắng bắn vào trong miệng Tư Mã cương thi, đó là gì?

Những người mắt tỏ đều nhìn rõ, trắng tuyết tựa như ngọc... ve?

Thiên Tuyết Thiền!

Không phải chứ, không phải có một con đã dùng rồi sao, sao lại còn một con nữa!

Lỗ đại sư mặt mày biến sắc, vẻ mặt tà ác, bổ nhào đến chỗ Cố Duệ!

Sát khí nồng đậm, dường như muốn một kích lấy mạng Cố Duệ, Tử Mẫu Nhẫn cũng nhắm ngay vào mặt...

Nhưng hắn nhìn thấy trong ánh mắt của tiểu cô nương Cố Duệ này không hề sợ hãi, cũng không hề có kinh ngạc, chỉ có hình phản chiếu của tên đầu trọc.

Tên đầu trọc Khuê Sơn này, Lỗ đại sư biết hắn có một ít thủ đoạn, nhưng hắn cũng không phải không có phòng bị.

Cố Duệ nhìn thấy Lỗ đại sư khóe miệng nhúc nhích, phí sau ngưng tụ ra chú văn hình rùa, thuật phòng ngự sao?

Muốn giết cô không cần chú thuật, nhưng muốn ngăn tên đầu trọc thì rất cần.

Nhưng khi Thanh Xích của tên đầu trọc hung hăng chém xuống, sắc mặt Lỗ đại sư liền biến đổi, bởi vì không chỉ có mỗi Thanh Xích, mà còn có Bạch Ngọc Đường đang đạp không khí bay lên đâm một kiếm xuống!

Một kiếm một thước.

Ầm! Lồng ngực Lỗ đại sư bị đâm một lỗ đầy máu, con ngươi co rút lại, Cố Duệ nhìn thấy nhưng cô trực tiếp quay đầu, cất bước đi.

Thiên Tuyết Thiền vào trong cơ thể Tư Mã cương thi đã phát huy tác dụng, tà khí, thi khí ở bên trong lẫn bên ngoài thân thể Tư Mã cương thi đều bị hấp thu, băng tuyết bắt đầu che phủ.

Cố Duệ một cước đá Tư Mã cương thi vào lại, một cước này thật quá sức ngầu, ngầu đến mức khiến đám môn nhân Bắc Đường đang nhụt chí như bị sét đánh trúng.

Cũng khiến cho chân mày Bạch Ngọc Đường khẽ giựt… thật không biết phải đánh giá như thế nào về con người Cố Duệ này, gian xảo như hồ ly, tính toán không hề có một kẽ hở.

Đương nhiên, có đồ đệ tất phải có sư phụ, một già một trẻ đều không phải là đèn cạn dầu, hắn nhớ đến tối hôm qua lúc hai thầy trò này bước vào phòng riêng của hắn…

Lúc đó hắn hỏi: “Ngươi có con Thiên Tuyết Thiền thứ hai?”

Tên đầu trọc: “Có gì lạ, là ngươi động xuân tâm, nhìn trúng Nhạc cô nương, quân tử hảo cầu, liền không cho phép người ta có hai con ve sao, một trống một mái, như chim liền cánh?”

Xem đi, đây là thái độ dùng để lôi kéo người sao? Một lớn một nhỏ đều vô cùng ngông cuồng, vốn dĩ không hề nghĩ đến việc hắn sẽ cự tuyệt.

“Không sao cả, dù gì thì Nhạc Nhu cũng sẽ ở cùng với chúng tôi.”

Sau đó Cố Duệ thuận thay vét hết bánh ngọt đặt ở trên bàn… Là một sư muội họ Tề mang đến cho hắn.

Lý do là đại nam nhân thì ăn bánh ngọt gì chứ, cái loại chuyện khiến bản thân phát phì này, cứ để cho Cố Duệ cô gánh vác.

Sau đó, hai sư đồ, mỗi người một miếng bánh ngọt.

Cửa vẫn chưa đóng.

Bạch Ngọc Đường nghĩ đến chuyện tối hôm qua, lại nhìn Cố Duệ một cước đá Tư Mã cương thi văng đi, hắn không nói gì cả, điểm chân một cái, ngay khi Cố Duệ nghiên đầu né Khổng nhị thúc, Bạch Khuyết Kiếm liền đâm tới.

Khổng nhị thúc né ra, Cố Duệ liền quét chân…

Khổng nhị thúc ngã ra đất!

Bạch Ngọc Đường đang muốn xông lên thừa cơ đâm một kiếm, thì Cố Duệ đã đạp một cước vào giữa hai chân Khổng nhị thúc.

Rất nhanh gọn, rất lưu loát.

Bạch Ngọc Đường: “…”

Tên đầu trọc: “…”

Quan chúng: “…”

Hơ, cô ấy không có thần binh lợi khí, cũng không có Hàng Lực, nhưng biết tấn công vào chỗ hiểm, quả là một cô nương thông minh!

Khổng nhị thúc lần này thật sự bị trọng thương, có đánh chết hắn cũng không bao giờ ngờ rằng bản thân lại bị một tiểu cô nương hai lần công kích vào chỗ hiểm, nằm lăn ra đất không thể đứng dậy, Lỗ đại sư cũng đã bị nốc ao, Tư Mã cương thi lại bị vây trong Kim Lan Trận.

OK, hoàn mỹ!

Cố Duệ cảm thấy bản thân mình đã có thể nghỉ ngơi một chút rồi, tuy rằng bên đó vẫn còn rất nhiều du thi, nhưng mà… ầm ầm ầm, sấm sét trên trời giáng xuống, lôi vũ càng lúc càng điên cuồng, Cố Duệ cảm thấy Hàng Lực dao động mãnh liệt.

Cố Duệ quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy Lỗ đại sư hít lấy một hơi cuối cùng, cười tàn độc.

Tên đầu trọc và Bạch Ngọc Đường vội vàng tấn công, nhưng…

Lỗ đại sư sau lưng chống lại đòn tấn công, nhưng người lại xông vào trong trận pháp.

Gương mặt hắn tàn độc, nhìn chăm chăm vào đám người Cố Duệ, hoặc là nói, hắn đang nhìn vào ngọn núi, ngọn núi Ẩn Nguyệt sơn sừng sững nhưng lại bị đá cắt ngang.

“Thập nhị trường sinh, thập nhị trường sinh, ta không có được, các người cũng đừng hòng có!”

Hắn vừa nói xong, trái tim liền bị Tư Mã cương thi móc ra, Tư Mã cương thi cắn vào cổ hắn, điên cuồng hút máu, da của Lỗ đại sư bị khô quắt với tốc độ khủng bố, ngay cả phần thịt cũng bị hút cạn, chỉ còn lại xương và da.

Dưới ánh mắt mở to của mọi người, Tư Mã cương thi đưa quả tim vào miệng, từng phát từng phát cắn nuốt.

Cảnh tượng máu tươi khiến người ta không dám nhìn thẳng

“Đây mới chính là kẻ độc ác chân chính, lấy thân mình dưỡng cương thi, nếu như những người của chính đạo môn phái chúng ta cũng giác ngộ được như vậy thì tốt rồi.” Tên đầu trọc cũng không quên chọc tức tên Tiết Lương Bình thuộc môn phái người đông nhất, thực lực mạnh nhất nhưng hành vi lại yếu hèn kia.

Người kia quả thật sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

“Thập nhị trường sinh vẫn còn thiếu máu huyết một Hàng Sư, hắn tiến vào thì cũng vô dụng thôi.” Có người cất tiếng nói.

Cố Duệ vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng lại nhìn thấy tên đầu trọc sắc mặt âm u, hắn uống một hớp rượu, ngữ khí rất nhẹ.

Có lẽ chỉ có Cố Duệ ở bên cạnh là có thể nghe được.

“Vậy cũng không chắc, huyết nhục một mình hắn có thể so với mười mấy Hàng Sư.”

Hả? Lời này là ý gì? Khi Cố Duệ còn đang nghi hoặc trong lòng thì trong trận đột nhiên nổi lên khí tức khủng bố, thân thể Tư Mã cương thi chớp mắt liền nhìn thấy trên làn da hắn ẩn ẩn nứt ra một tầng kim quang.

Phong ấn.

“Trong người hắn còn có phong ấn!!!” Não của đám người Tiết Lương Bình đều không còn hoạt động được nữa.

“Là Lộc Hợi.” Nhạc Nhu nhớ đến lúc đó cũng có thi thể Lộc Hợi trấn áp Tư Mã Ý, khiến hắn ngủ đông hơn ba trăm năm chưa hóa cương thi, còn có thể hạ phong ấn trên người hắn, chắc chắn cũng chỉ có thể là Lộc Hợi.

Chính là vì như vậy, mà hai người Lỗ đại sư và Khổng nhị thúc mới trì hoãn không biến Tư Mã Ý thành cương thi chân chính?

Nhưng hiện tại… Phong ấn trên người Tư Mã cương thi đã được giải rồi!

Bởi vì ăn Lỗ đại sư sao?

Lộc Hợi, di sản, Lỗ đại sư, Lỗ? Lộc!

Đầu Nhạc Nhu chợt lóe lên, đột nhiên đã hiểu được ít nhiều, Tư Mã cương thi ăn thịt Lỗ đại sư, quả thật giống như ăn được nhân sâm quả, thân thể đột nhiên không còn sợ Kim Lan Hỏa nữa, hất một tay liền đập nát Kim Lan Trận.

Phá trận, vừa khéo ngay lúc sấm sét mãnh liệt từ trên trời đánh xuống!

Hắn mở miệng ra…

Đám người Cố Duệ trừng mắt nhìn tia sét đánh vào trong miệng hắn, nuốt xuống.

Lôi Cương cuối cũng vẫn hình thành!

Xong rồi, lần này chắc chắn đánh không lại, phải chuồn thôi.

Dù rằng tính toán của Cố Duệ không có sai sót, nhưng cuối cùng vẫn bị hở ra một chút, nhưng một chút này lại khiến cho Tư Mã cương thi thật sự trở thành Lôi Cương.

Đây là vận mệnh sao? Cố Duệ không biết, nhưng cô biết rằng, nơi này không thể ở lâu.

“Yêu Yêu, chúng ta mau chuồn thôi!” Cố Duệ gọi Yêu Yêu và Lý Đại Hùng bỏ chạy, nhưng cô lại nhìn thấy vẻ mặt của Yêu Yêu…

Cố Duệ trong lòng chợt rung lên… nghiêng người… Vụt! Tiểu phi đao đâm vào bả vai cô, nếu như cô không nghiêng người, thì nó đã đâm vào tim cô.

Là Khổng nhị thúc.

Khổng nhị thúc một đòn không thành liền phóng vào trong rừng liễu.

Cố Duệ vốn muốn đuổi theo… Đột nhiên cảm thấy sau lưng có luồng khí lạnh buốt, mang theo mùi thối rữa.

Cố Duệ quay nhìn, da đầu liền co rút lại… Tư Mã cương thi đang nhào đến chỗ cô.

“Mẹ kiếp, lại là tôi!” Cố Duệ quay đầu bỏ chạy, mặc khác lấy y phục lau sạch vết máu trên người, lau sạch xong liền vứt đi, sau đó lấy sợi tơ quấn chặt vết thương, nhưng chẳng có tác dụng, mùi máu đã hấp dẫn Tư Mã cương thi.

Nó đã ghi nhớ mùi này, giống hệt như những quỷ quái trước kia, chăm chăm nhằm vào cái mạng nhỏ của cô.

“Sư phụ sư phụ, Khỉ lại bị nhìn trúng rồi, người mau lên!” Lý Đại Hùng gấp gáp, vừa đuổi theo vừa la hét.

Tên đầu trọc nhếch khóe miệng: “Ta cảm thấy chúng ta nên tranh thủ lúc cô ấy dẫn dụ Tư Mã cương thi mà nhanh chóng rời khỏi đây.”

Lý Đại Hùng: “Sư phụ!”

Yêu Yêu liếc hắn một cái, chẳng thèm quay đầu liền lập tức đuổi theo.

Nhạc Nhu cũng không nói gì, gót chân phóng đi.

Bạch Ngọc Đường coi thường ánh mắt ám thị của Tiết Lương Bình, chỉ nâng kiếm bỏ đi, quẳng lại một câu: “Thánh nhân mấy năm nay quan tâm đến thái bình của biên cảnh U Châu, nếu U Châu bị cương thi làm loạn, người đó sẽ nổi giận.”

Thánh nhân nếu như nổi giận, giới Hàng Đạo trong thiên hạ sẽ vì bảo vệ chính thống, mà tập trung ánh mắt đến U Châu.

Đến lúc đó sẽ chỉ có một khả năng… Nếu Bắc Đường các người không bảo vệ nổi U Châu, thì đổi người khác đến bảo vệ!

Thánh nhân nghiêm nghị độc đoán, ảnh hưởng rất lớn đến giới Hàng Đạo, ai làm hỏng đại sự biên cương của hắn, tất sẽ chỉ có đường chết!

Giang Châu năm năm trước chính là một ví dụ.

Tiết Lương Bình đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã suy nghĩ quá lạc quan rồi, nếu như thật sự không thu thập được Tư Mã cương thi, đến lúc đó không chỉ Bắc Đường bọn họ phải cắt đất bồi thường cho môn phái của châu khác, mà còn bị Thánh nhân chán ghét, cũng sẽ bị người của bên Hàng Đạo Bắc Đế trừng phạt.

Tiết Lương Bình cắn chặt răng, gọi người đuổi theo.

Ở đầu bên kia, Cố Duệ điên cuồng trốn chạy, trong lòng vẫn là một câu… Mẹ nó, tôi lại đạp lên con đường bị truy sát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.