Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 166: Chương 166: Pháo Lép




Tốc độ của Tư Mã Ý rất nhanh, Cố Duệ chạy đến đầu phía trước, nhưng Tư Mã Ý một phát nhảy là bảy tám mét, nhảy hai phát liền đuổi kịp cô.

Cố Duệ có dùng hết sức cũng không thể thoát được, nhưng cô thông minh, chạy theo kiểu rắn bò.

Tên Tư Mã cương thi kia đã là cương thi chân chính, sức mạnh, tốc độ, phòng thủ đều tăng cao. Cố Duệ thật sự không dám lấy cứng đối cứng, nhưng quỹ đạo hoạt động của đối phương rất đơn điệu, thân thể cứng đờ, không thể linh động chuyển đổi phương hướng, di chuyển theo kiểu rắn bò cũng xem như có thể bù lại mặt yếu thế tốc độ không bằng đối phương.

Nhưng con cương thi này cũng không ngốc, dù gì cũng là lão cương thi hơn ba trăm năm. Hơn ba trăm năm trước, khi hắn đang hô phong hoán vũ thời Tam Quốc thì tổng tông của cô e là vẵn còn đang bú sữa.

Trí tuệ của hắn về cơ bản vẫn còn ở đó, cảm thấy Cố Duệ dùng cách rắn bò khiến bản thân không thể nào bắt được, hắn liền đổi chiêu trò, nắm lấy gốc cây bên đường, trực tiếp ném vào Cố Duệ.

Cái cây liễu kia ít nhất cũng là một cái cây to lớn, nhưng hắn có thể dễ dàng kéo lên khỏi mặt đất, gốc rễ vẫn còn bám đầy bùn đất!

Ầm!

Khi Cố Duệ né ra, cả cái cây kia rơi xuống mặt đất, cành lá đâm tán loạn, cô vội vàng tránh đi, nhưng như vậy đã khiến cô thay đổi tuyến đường di chuyển kiểu rắn bò, tên Tư Mã cương thi kia dường như đã liệu trước được chỗ cô sẽ tránh đến, liền nhảy một cái…

Khi Cố Duệ nhìn thấy Tư Mã cương thi đứng ngay trước mắt, mặt mày co rút lại, hai cánh tay đối phương chỉa thẳng, trực tiếp quét thẳng vào phía đầu cô.

Sức lực cánh tay của tên này khủng bố như vậy, nếu như bị nó quét trúng, thì còn không biến thành đầu và thân mỗi thứ một nơi sao? Nhưng tốc độ hắn nhanh như vậy, Cố Duệ căn bản tránh không kịp.

Soạt!

Cố Duệ né ra, bởi vì vừa bắt đầu liền dự cảm được thủ đoạn tấn công của con cương thi này, cô rụt đầu né đi, rốt cuộc cũng tránh được!

Lý Đại Hùng từ đằng sau đuổi đến cảm thấy vẫn còn may, cũng không nghĩ gì nhiều. Nhưng người mắt sáng đều vô cùng kinh ngạc và hoài nghi, đặc biệt là Tiết Lương Bình, hắn thấy trong mắt Cố Duệ luôn có ánh sáng mờ ảo lóe lên.

“Khỉ này, cô cố gắng chút, tôi lập tức đến cứu cô!” Lý Đại Hùng một mặt hét lớn, một mặt nhảy đến, Thái Sơn Áp Đỉnh!

Ầm! Mặt đất chấn động.

Vấn đề là Cố Duệ sớm đã tránh ra mười mấy mét, nhưng tên Tư Mã cương thi kia lại nhổ một cái cây liễu nữa, điên cuồng ném về phía Cố Duệ, cản đường di chuyển của cô.

Cố Duệ đã mệt bở hơi tai, rất nhanh đã đến bên bờ sông.

Nước sông cuồn cuộn, Cố Duệ nhìn thấy giữa dòng sông có một chiếc thuyền đang dập dềnh, nhưng lại thế nào, nó cách nơi này rất xa, cô có mọc cánh cũng không bay đến được

Do vậy cô cũng chỉ liếc một cái. Nhưng mà chiếc thuyền kia cũng chẳng chịu rời đi, nhìn cứ như đang quan sát động tĩnh trên bờ, ngồi xem náo nhiệt… cũng chẳng biết cái gan đó lấy từ đâu ra.

Những suy nghĩ này chẳng qua cũng chỉ rất nhanh lướt qua đầu Cố Duệ, cô chỉ liếc chiếc thuyền một cái, liền quay người nhìn Tư Mã cương thi đang ép sát.

Tư Mã cương thi không buông tha cho cô, hắn gào thét, sát khí trên người không ngừng tăng lên, thoạt nhìn thật giống như ma quỷ được thực thể hóa.

“Ngươi đừng có qua đây nha, ngươi mà bước đến là ta chết cho ngươi xem!” Cố Duệ khóe miệng đã run cầm cập, nhưng ngón tay lại vô thức sờ lên chiếc nhẫn, Tư Mã cương thi này rất lợi hại, không biết Tử Mẫu Phi Viêm Nỏ trong tay cô có công hiệu gì không.

Đối phó với loại BOSS này, nếu như một phát không giết được, thì e rằng cô cũng chẳng còn cơ hội thứ hai.

Trong lòng cô đang nghĩ như vậy, vẻ mặt càng lúc càng căng thẳng, nước mưa lạnh như băng châm từ trên mặt cô chảy dài xuống cổ.

Nước mưa đánh vào mặt người ta, khiến mắt mở không ra. Phía sau tên Tư Mã cương thi, tên đầu trọc và Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng đã đuổi đến.

Phía sau chính là Lý Đại Hùng và Nhạc Nhu, cùng với đám người Bắc Đường Tiết Lương Bình… còn có một biển du thi!

Đây là một trận đối mặt.

Đối với người trên thuyền là như vậy.

“Thật sự là cương thi.” Tên người hầu nhẹ giọng cảm thán, lại thấy tên Hàng Sư bên cạnh thiếu đông gia trầm giọng nói.

“Hơn nữa đây là Lôi Cương trăm năm, lôi cương thi, có thể tấn công từ xa, không thể dự liệu, thiếu đông gia, e là chúng ta không thể xem trận náo nhiệt này rồi!”

Người ta đã nói như vậy rồi, vị thiếu đông gia này vẫn khăng khăng làm theo ý mình sao?

Nam tử trên người không nhiễm một giọt mưa, hai tay chắp lại trong cánh tay áo rộng, trong tay có một lò hỏa thạch để giữ ấm, hắn nhàn nhạt nhìn tình cảnh nguy hiểm trên bờ, cất tiếng nói: “Ẩn Nguyệt Ẩn Nguyệt, nguyệt vị xuất, hà sở cụ.” (1)

Vị Hàng Sư đã qua trung tuần kia nghe thấy liền giật mình, ánh mắt nhìn về phía vách núi Ẩn Nguyệt cũng trở nên thâm trầm.

Ẩn Nguyệt? Ngọn núi này có huyền cơ gì?

Tư Mã cương thi không quan tâm những người sau lưng, dù cho tên đầu trọc và Bạch Ngọc Đường ở sau lưng mạnh mẽ tấn công, Bạch Khuyết và Thanh Xích đánh vào lưng hắn cũng chẳng gây ra được một vết xước nào.

Tên đầu trọc trực tiếp nói thôi xong rồi xong rồi, đánh không được gì, mau chạy đi.

Ngược lại, Bạch Ngọc Đường rất cố chấp, sát khí ngùn ngụt.

Tên tiểu tử này sao lại đối với Khỉ có tình nghĩa như vậy? Tên đầu trọc nhìn hắn, hừ, là do Nhạc cô nương xinh đẹp kia không muốn đi chứ gì.

Có một vài Hàng Sư cũng xuất thủ, một trận loạn chiến, nhưng đám người Bắc Đường vẫn…

Đám người Tề Khinh Hà nhìn thủ thế của Tiết Lương Bình liền hiểu ngay, tuy rằng xuất thủ, nhưng không dốc toàn lực, chỉ tấn công những du thi xung quanh, không dồn lực tấn công Tư Mã cương thi.

Chỉ có Bạch Ngọc Đường và tên đầu trọc hai người đơn độc thì làm sao có thể! Nhưng điểm tốt nhất chính là Tư Mã cương thi chỉ nhằm vào mục tiêu là Cố Duệ, chẳng hề quan tâm đến hai người kia.

Khi Tư Mã cương thi gầm thét nhào vào Cố Duệ, phía sau cô chính là Định Thủy hà đang chảy cuồn cuộn. Cố Duệ dùng động tác giả, khiến Tư Mã cương thi vồ đến bị nhào vào dòng sông.

Nhưng Tư Mã cương thi lật tay lại nắm lấy cổ tay Cố Duệ, tay còn lại độc ác nắm lấy cổ cô, động tác này giống như lúc trước đã làm với Lỗ đại sư, một giây sau đó hắn dường như có thể cắn lấy cổ Cố Duệ.

“Súc sinh mày dám!” Tên đầu trọc cấp tốc lao đến, Thanh Xích ngưng tụ một tầng thanh quang! Ầm! Hung hãn nhắm ngay vào Thiên Trì huyệt vị của Tư Mã cương thi, thanh hỏa!

Ở đầu bên kia, tay Bạch Ngọc Đường vung Bạch Khuyết, Hàng Văn lưu chuyển.

“Thiêu!” Bạch Ngọc Đường hét lên, mũi Bạch Khuyết đâm thẳng vào huyệt Trung Quan đối ứng với huyệt Thiên Trì.

Hai loại lửa Hàng Thuật thiêu đốt, huyệt vị đối ứng, Cố Duệ cảm thấy cơ thịt của bàn tay đang bóp lấy cổ cô nhất thời bị lửa đốt co lại, cô nhanh chóng móc ra một lá bùa trấn tà dán lên đầu cương thi.

“Thành công!” Cố Duệ nhìn Tư Mã cương thi bất động để mặc cho lửa thiêu đốt mà vui mừng, nhưng tên đầu trọc và Bạch Ngọc Đường mặt mày chợt biến sắc.

Thành công cái rắm nhà cô!

Tư Mã cương thi gầm lên, thi độc điên cuồng phát ra, khiến ba người vội vàng tránh né.

“Cô không đọc chú thuật!” Tên đầu trọc hận sắt không rèn thành thép.

Chú thuật? Chú thuật?

Cố Duệ phản ứng theo bản năng, phun ra một câu: “Thiên linh linh, địa linh linh, thái thượng lão quân mau hiển linh, án ma ni bát mê hồng, úm ba la vừng ơi mở ra, a men!”

Tư Mã cương thi trực tiếp xé lá bùa thành bột vụn.

Cố Duệ: “Lão đầu trọc, lá bùa ông đưa là đồ giả hết hạn hả? Thật biết cách tiết kiệm tiền!”

Tên đầu trọc: “Cô niệm cái quái gì vậy? Phải niệm Hư Hoàng Trấn Tà Chú!”

Cố Duệ: “Ông có dạy tôi đâu!”

Tên đầu trọc: “Cô không phải thông minh lắm sao? Không biết học lỏm sao?”

Hai thầy trò ở hai đầu chửi mắng nhau, Lý Đại Hùng thì lo lắng không thôi, mẹ kiếp, cầu xin các người đừng có chửi nhau nữa, con cương thi kia sắp đến rồi!

Không, Tư Mã cương thi kia không nhào đến, trên người nó vẫn còn ngọn lửa mà tên đầu trọc và Bạch Ngọc Đường tặng cho, dường như nó đang rất phẫn nộ.

Cũng chính lúc này, bầu trời đột nhiên phát sáng, màu trắng sáng của sấm sét dường như đang nổi trận lôi đình, mọi người đều đơ ra, cảm thấy lôi vũ trên trời kia dường như có thêm… huyết sắc.

Gừ! Tư Mã cương thi há miệng, một tia sét ầm ầm phóng ra.

Đánh vào ai? Đánh Cố Duệ!

Mẹ kiếp! Phun ra sấm sét, lão cương thi này thành tiên rồi!

Sức mạnh sấm sét ai có thể đỡ nổi?

Ầm! Tia sét kia đánh vào lồng ngực Cố Duệ, dường như tất cả mọi người đều nghĩ… cô ấy chết chắc rồi.

Khi Cố Duệ ngã ra đất, Lý Đại Hùng xanh mặt, buột miệng nói ra: “Kính của tôi!”

Kính? Nhạc Nhu đang thương tâm, thì đột nhiên phát hiện trên ngực Cố Duệ có những mảnh vụn ánh sáng.

Kính, Hộ Tâm Kính, vốn dĩ nó phải ở trên người Lý Đại Hùng, nhưng hiện tại lại ở trên Cố Duệ, hơn nữa còn nát vụn.

Rất hiển nhiên, sư đồ Khuê Sơn không phải không có dự liệu… Một con Khỉ nào đó rất là hút quái, nên đã lấy sẵn kính để trừ tà.

Nhưng thật không ngờ rằng, Hộ Tâm Kính vốn dĩ có thể chống lại đòn tấn công của Vương Thanh và Trần Dịch Sinh, vậy mà lại bị tia sét này đánh cho vỡ vụn.

Khụ, Cố Duệ phun ra một ngụm máu, nhưng cô biết, mình vừa nhặt về được một mạng. Có điều không chỉ hoàn toàn là dựa vào Hộ Tâm Kính, nếu như không có Hàng Lực bảo vệ tâm mạch, cô nhất định cũng sẽ đi đời cùng với tấm kính kia.

Nhưng mà… không còn Hộ Tâm Kinh thứ hai nữa rồi…

Cố Duệ ngẩng đầu nhìn Tư Mã cương thi lại đang há miệng.

Mẹ kiếp nhà ông, ông đừng có ói sét ra nữa!

Tên đầu trọc và Bạch Ngọc Đường xông đến, nhưng liền bị Tư Mã cương thi đánh bay đi, rớt xuống đất, Bạch Ngọc Đường dùng Bạch Khuyết cắm xuống đất, kéo lê hết ba trượng mới có thể dừng lại, hắn đưa mắt nhìn, thấy tên đầu trọc đã bay đến bảy tám mét, ngay sau đó đâm sầm vào hai ba cây liễu.

Thanh Xích bay trong không trung uốn lượn vài vòng rồi rơi xuống đất, cắm vào trong bùn, Cố Duệ nhìn thấy Tư Mã cương thi nhảy đến, vội vàng bò dậy, ngón tay ấn vào chiếc nhẫn, khóe miệng nhúc nhích, Hàng Lực phát động!

Tử Mẫu Phi Viêm Nỏ! Bắn!

Cố Duệ kích hoạt tất cả Hàng Lực, khí tức của Hàng Lực kia khiến tên đầu trọc đang thổ huyết kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày… Cô ta có Hàng Lực? Lẽ nào trước đây luôn ẩn giấu?

Tất cả mọi người có mặt cũng kinh ngạc, nhưng cũng dấy lên tia hy vọng, lẽ nào… thế mà… pháo lép.

Đây đúng là một cây pháo lép.

Lý Đại Hùng và tên đầu trọc: “…”

Cái quái gì chứ?

Đầu óc Cố Duệ cũng đặc quánh lại, nhưng cô đột nhiên nghĩ ra một chuyện… cái gì chứ, những Hàng Khí Lỗ đại sư đặt trong đó để làm mồi nhử dường như đều chưa giải phong ấn, như vậy thì Tử Mẫu Phi Diệm Nỏ này cũng giống như vậy.

Đây là cả đời thông minh nhất thời hồ đồ sao? Cố Duệ coi như đã sẵn sàng cạp đất!

Uổng công cô che giấu, coi nó như tuyệt chiêu sát thủ! Thật là quá sức mất mặt!

Nhưng Cố Duệ chợt nghiến răng, từ bỏ cái Tử Mẫu Phi Diệm Nỏ kia, xông đến nắm lấy Thanh Xích…

Niệm chú, nhảy lên đâm!

Hành động giống như lúc trước tên đầu trọc từng làm, Cố Duệ lúc này đâm xuống cũng giống hệt như hắn, chỉ là uy lực nhỏ hơn rất nhiều, dù gì Hàng Lực của cô cũng không thể nào mạnh bằng tên đầu trọc, nhưng một đòn này vô cùng diễm lệ, hoàn mỹ đâm vào huyệt Thiên Trì của Tư Mã cương thi!

Huyệt Thiên Trì của Tư Mã cương thi vốn đã bị thương, đòn này của Cố Duệ không nặng cũng không nhẹ, chuẩn xác đâm vào vết thương đó, khiến cho thân thể cương thi cứng đờ, chỉ là hắn vung tay ra… cả người Cố Duệ bị quét bay đi ra xa mười mấy mét, đâm sầm vào vách núi hẹp của Ẩn Nguyệt sơn

Sức mạnh này cực kỳ khủng bố, Cố Duệ chỉ cảm thấy lớp đá lởm chởm của vách núi đâm vào trong xương thịt, máu thịt bắn ra

Cô cảm thấy não mình chắc là bị chấn động rồi, nếu không sao lại lờ mờ nghe thấy trong núi có tiếng kêu gọi chứ.

Dường như ở ngay bên tai.

Cô hiện giờ vô tri vô giác…

***

(1) Nguyệt vị xuất, hà sở cụ: Mặt trăng chưa xuất hiện, có gì phải sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.