Thịnh Đường Vô Yêu

Chương 155: Chương 155: Mở Quan Tài, Nhấc Thi Thể




Tại sao Khổng nhị thúc lại cho biết nhiều vậy, Cố Duệ và tên đầu trọc chắc chắn lão già này đang giấu giếm gì đó, bởi vì Lý Đại Hùng dùng ánh mắt và động tác tay nói cho bọn họ biết... trong tay lão già Khổng nhị thúc có giấu máu.

Trên người hắn có mùi máu tanh rất nhạt, e là đã được xử lý qua, nhưng tên Lý Đại Hùng có khứu giác siêu phàm, vô cùng mẫn cảm với mùi máu.

Máu? Máu gì? Máu trong mộ cổ này còn ít sao?

Máu dính trên người hắn là máu người còn tươi mới, sát khí vẫn còn nồng đậm.

Người sống trong cổ mộ này không ít, nhưng cũng chỉ có mấy người họ. Đám người Cố Duệ lúc sau không có đụng phải Khổng nhị thúc, đám người Lỗ đại sư cũng vậy, vậy máu đó là của ai?

… Chính là của đám trộm mộ.

Người như vậy, làm sao có thể khiến bọn họ không đề phòng cho được.

Vậy nên Cố Duệ và tên đầu trọc đồng thời đưa mắt nhìn nhau, tên đầu trọc vẻ mặt điềm tĩnh, dường như cái gì cũng không biết, Cố Duệ nghĩ thầm, tên đầu trọc này trông có vẻ thô kệch, nhưng bụng dạ gian xảo, độc ác có thừa, e là trong lòng đã sớm có tính toán.

Đã như vậy rồi, cô chi bằng cứ ngoan ngoãn diễn cho tốt vai người bệnh của cô.

Cho dù trời sập thì cũng là để cho kẻ cao to chống đỡ.

Nghĩ như vậy, cô liền không lên tiếng nữa, che giấu nguồn sức mạnh đang tràn đầy trong cơ thể, nhưng ngón tay vẫn vô thức sờ vào chiếc nhẫn.

Phía bên kia, đám người Lỗ đại sư và Khổng nhị thúc đang “làm quen”.

“Như vậy, quan tài chính của Tư Mã Ý có chí bảo (1) có thể hấp thu khí Dưỡng và Trường Sinh.” Một kẻ bất giác nói ra câu gày, khiến vẻ mặt đám người Hà Vân có chút biến đổi.

Chí bảo đó, không thể nào có đủ chia mỗi người một phần đâu.

Hà Vân nói: “Chí bảo này đương nhiên là giành cho Lỗ tiền bối, dù gì thì Lỗ tiền bối cũng là người đức cao vọng trọng, lại là người một đường đưa chúng ta tới đây, nếu như không có người, chúng ta làm sao có thể an toàn đến được đây, tôi nghĩ mọi người cũng sẽ không ai có ý kiến gì nhỉ.”

Không ít kẻ trong lòng cười lạnh, ngươi rất hiểu chuyện nhỉ? Chưa từng thấy kẻ nào giỏi nịnh nọt như vậy.

Bọn ta có thể có ý kiến gì chứ?

Lời này của Hà Vân kỳ thực đã vô tình đắc tội với nhiều người, có điều hắn chẳng để tâm. Một mình Lỗ đại sư có thể chống lại tất cả người ở đây, có mất tất có được, thế giới này, nhiều nhất chính là đám người biết dựa dẫm.

“Bảo vật, kẻ hữu duyên sẽ có được, không nhất thiết như vậy.” Lỗ đại sư vẫn còn biết kiềm chế, không thích sự “thức thời” của Hà Vân, thần sắc lạnh nhạt nhìn Khổng nhị thúc nói: “Khổng gia nhà ngươi là trộm mộ thế gia có tiếng tăm ở U Châu, việc mở quan tài này cần ngươi ra tay.”

Khổng nhị thúc vẻ mặt lạnh đi, đây là muốn hắn đứng mũi chịu sào mà, có ai không biết người mở quan tài chính là kẻ gặp nguy hiểm lớn nhất chứ? Vừa phải đề phòng những kẻ còn lại qua cầu rút ván, vừa phải đề phòng cơ quan nguy hiểm ẩn chứa bên trong quan tài.

Ông ta mặt cười mà bụng không cười, cất tiếng nói: “Lỗ tiền bối đề cao ta rồi, ta cũng chỉ là một kẻ mưu sinh dưới lòng đất, không được bằng ai. Lăng mộ Tư Mã Ý này cũng không phải kẻ trộm mộ bình thường có thể trộm. Chuyện mở quan tài này, một mình ta không dám gánh vác, mà dù cho có dám, thì cũng mở không được.”

Hắn chỉ vào cái nắp quan tài đá nặng trịch phía đầu rắn: “Hàng Sư chế ra, cần Hàng Sư đến mở.”

Đến rồi! Cố Duệ nói thầm trong lòng, quả nhiên là như vậy, lăng mộ này khắp nơi đều là bút tích của Hàng Sư, bất kể là chính hay tà, cuối cùng người có thể mở nắp quan tài cũng chỉ có thể là Hàng Sư, lẽ nào còn hy vọng một kẻ bình thường có thể mở quan tài sao? Nếu đơn giản như vậy, lúc trước hà tất phải bố trí nhiều cơ quan cản trở như vậy.

Cuối cùng vẫn là quyết định để cho tất cả Hàng Sư ra sức, ai cũng đừng hòng đứng nhìn… chẳng may ngươi tập kích từ sau lưng thì sao?

Tính đi tính lại, kẻ không thể động thủ ở đây cũng chỉ có mỗi con gà bệnh Cố Duệ, Khổng Động Sinh thì là người phàm không tính, nhưng mà Lý Đại Hùng bản lĩnh chỉ được một nửa cũng bị trực tiếp bỏ qua.

Khổng nhị thúc là người chủ trì mở quan tài, ông ta đi một vòng quan sát cái quan tài đầu rắn, sau đó ngồi xuống, ngón tay vuốt nhẹ một đầu.

Bên trên có Âm Dương Thái Cực Đồ, Cố Duệ để ý thấy bàn tay ông ta lưu lại chỗ vết khuyết bên Âm.

“Chư vị, xin hãy chuẩn bị, nhất định phải dùng Hàng Lực mạnh nhất để nhấc lên.”

Bên Hà Vân có tổng cộng tám Hàng Sư, Bạch Ngọc Đường và Nhạc Nhu hai người, không biết tại sao, Lỗ đại sư chọn tên đầu trọc cùng hắn đứng hai bên trái phải để nhấc quan tài, dường như hắn rất xem trọng tên đầu trọc, tên đầu trọc cũng không từ chối.

Vậy là có mười hai Hàng Sư, trong đó Lỗ đại sư, tên đầu trọc, Bạch Ngọc Đường và tên nam tử áo xám là Hàng Sư cấp bậc tam quái, Hà Vân và Nhạc Nhu là nhị quái, những người còn lại đều là nhất quái hoặc nhị quái, nhân số cũng không ít.

Đương nhiên, Lý Đại Hùng là một nửa.

Bị cho ra rìa, Lý Đại Hùng xụ mặt, trong lòng không vui, Cố Duệ liếc mắt nhìn hắn.

Hơn một nửa cũng không cần, là không coi trọng, hay là chỉ cần mười hai người là đủ?

Mười hai Trường Sinh? Mười hai Hàng Sư? Cố Duệ nhìn mười hai Hàng Sư đứng trong vị trí của họ, trong đó ba người Lỗ đại sư là mạnh nhất, lần lượt đứng ở ba mặt quan tài, mặt còn lại là Khổng nhị thúc hắn đưa mắt nhìn mọi người, mở miệng nói: “Chư vị, chờ tôi lên tiếng.”

Mọi người gật đầu, nhưng lại nghe thấy ở bên kia Cố Duệ nói với Lý Đại Hùng: “Chờ lát nữa, nếu như có nguy hiểm gì, ví dụ như xác sống hay gì đó, thì anh cõng tôi, chúng ta chạy trước, để tên đầu trọc chết dẫm kia ở lại phía sau cản đường…”

Lý Đại Hùng nghe vậy cảm thấy rất có lý, liền gật gật đầu.

Hơ, đây là đệ tử Khuê Sơn?

Khổng nhị thúc nhìn Cố Duệ, nhìn thấy tên tiểu bối hung tàn kia bây giờ chỉ là một kẻ thương tích tàn tạ.

Vậy nên ông ta chỉ liếc một cái, rồi thu hồi ánh mắt, bàn tay dùng sức trên phần khuyết bên Âm.

“Lên!” Ông ta hét lên một tiếng, mười hai người quanh quan tài đầu rắn đều dốc toàn lực! Hàng Lực phát động, Cố Duệ dường như có thể nhìn thấy nguồn sức mạnh đó phiêu dật trong không trung kết tụ thành một màu vàng nhạt, dù gì đây cũng là sức lực của mười hai Hàng Sư chân chính. Hàng Lực đó toàn bộ hội tụ lên nắp quan tài, Lỗ đại sư, tên đầu trọc, Bạch Ngọc Đường làm chủ lực phát động sức mạnh, quan tài theo đó cũng đột nhiên phát ra âm thanh két két.

Sắp mở rồi! Tuy là đã xác định lấy được Tử Mẫu Phi Viêm Nỏ là đủ rồi, nhưng con người vốn đều như vậy, luôn có lòng hiếu kỳ, vậy nên cô cũng vận dụng đầu óc thăm dò, chỉ là ánh mắt sắc bén hơn những người kia một chút, trước tiên đưa mắt nhìn sang phía Khổng nhị thúc.

Tay của hắn ta vẫn đặt trên phần khuyết bên Âm, dường như không có vấn đề gì.

Ầm! Quan tài cuối cùng cũng mở ra, từ trong quan tài bay ra một tầng khí màu vàng nồng đậm, dọa mọi người giật mình.

Mấy người Hà Vân vừa nhìn thấy liền muốn tránh ra, nhưng Khổng nhị thúc lại nhắc nhở một câu: “Đây là thuốc màu bốc hơi, vô hại.”

Hả? Quả nhiên là cao thủ trộm mộ, vừa nhìn thấy đám khí màu vàng kia liền biết là thuốc màu bốc hơi, có điều cách dùng từ này thật giống với thời hiện đại.

Cố Duệ đương nhiên cũng biết là thuốc màu bốc hơi, đến tận bây giờ Khổng nhị thúc cũng không lộ ra nửa điểm bất thường, nếu như là người thường e là sẽ xóa bỏ hoài nghi, nhưng Cố Duệ trời sinh cố chấp, cô cảm thấy lão hồ ly này động cơ không đơn thuần, vì vậy luôn theo dõi hắn.

“Thuốc màu?” Đám người Hà Vân chợt nhận ra mình vừa làm chuyện buồn cười, vậy nên vội vàng tiến lên, cứ như sợ bảo vật sẽ bị người khác đoạt mất.

Bên trong quan tài có cái gì? Kỳ thực trong lòng Cố Duệ cũng rất ngứa ngáy, nhưng cô cũng sợ sẽ có nguy hiểm.

Cô quan sát ánh mắt của đám người Hà Vân… ánh mắt phát sáng, dường như đã nhìn thấy thứ gì ghê gớm

“Khỉ này, cái kia, chúng ta có nên qua đó xem thử không.” Lý Đại Hùng trong lòng cũng ngứa ngáy.

Cố Duệ vẻ mặt không tình nguyện: “Không ổn, dường như có nguy hiểm… Ừ, anh qua đó xem đi, tôi bảo vệ anh.”

Cô đúng là không biết xấu hổ! Lý Đại Hùng bĩu môi, cõng Cố Duệ đi qua, Khổng Động Sinh thấy vậy ánh mắt lóe lên, vội vàng đi theo.

“Đây là… đây là…” Hà Vân lắp bắp, bàn tay vô thức đưa xuống.

“Hà huynh, huynh quá gấp gáp rồi.” Có người lên tiếng khiến Hà Vân bừng tỉnh, vẻ mặt hắn có chút bối rối nhưng rất nhanh liền nở nụ cười: “Ta chỉ muốn thay Lỗ tiền bối xem thử mà thôi, có điều bảo vật này dường như…”

Bảo vật gì chứ? Cố Duệ và Lý Đại Hùng vừa đến bên cạnh liền nhìn thấy trong quan tài là… người chết.

Trên người người chết một món đồ tốt cũng không có, chỉ có mỗi mảnh trường sam bằng vải bố.

Cố Duệ: “Mặt mũi cũng tạm, một đại thúc nho nhã, rất có mùi vị, nhưng mà đang có mặc y phục nha, các người nhìn cảm thấy hứng thú đến vậy, so với không mặc y phục cũng chẳng khác mấy.”

Lý Đại Hùng ngửi ngửi: “Ừ, có mùi cháy khét, khỉ này, cô thích như vậy sao?”

Cảm thấy hai người này qua đây, khiến bối cảnh như bị thứ gì kỳ quặc xuyên vào, phong cách nghệ thuật bị lệch lạc hẳn đi.

Lỗ đại sư nhìn hai người Cố Duệ, nhàn nhạt nói: “Người này là Tư Mã Ý?”

Tư Mã Ý… mặc thứ mộc mạc như vậy sao? Tôn tử của hắn bủn xỉn tới trình độ này hả?

Có điều thứ đáng sợ là… huyết nhục trên mặt hắn vẫn còn đầy tính đàn hồi, không hề có dấu vết bị phân hủy, nhìn cứ như chưa chết được bao lâu.

“Trường Sinh?” Có người lẩm bẩm, mắt nhìn chằm chằm.

Nếu như thật sự là Tư Mã Ý, người đã chết hơn ba trăm năm mà vẫn giữ được thi thể không bị phân hủy, nếu như không phải là dùng thủy ngân hoặc phương pháp nào khác ra, thì thật sự đây là Trường Sinh?

Nội tâm mọi người như có lửa đốt, Bạch Ngọc Đường thì nhìn chằm chằm vào thi thể, ánh mắt thâm sâu.

Nhưng đột nhiên…

“Độ sâu của quan tài này không đúng.” Cố Duệ ở sau lưng Lý Đại Hùng, đưa tay ra dùng ngón tay so sánh mép biên quan tài và độ sâu thân thể đại thúc nho nhã.

Sâu nửa bàn tay, nhưng độ cao của quan tài thì hiển nhiên vượt hơn.

“Bên trong còn có thứ gì đó hoặc người…” Cố Duệ đột nhiên phun ra một câu, khiến mọi người đều bừng tỉnh.

Nhưng mấy người bên Lỗ đại sư cũng đã nhìn ra, vị trí của thi thể và quan tài không đúng, bên dưới khẳng định còn có người hoặc thứ gì.

“Có thể lấy xác lên?” Mọi người nhìn Khổng nhị thúc, Khổng nhị thúc vẻ mặt trấn định, vừa tính mở miệng thì…

“Người này là Lộc Hợi.” Khổng Động Sinh đột nhiên nói trước, lời này vừa nói ra Khổng nhị thúc đột nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng. Khổng Động Sinh nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của ông ta, cất tiếng: “Tôi đã từng nhìn thấy trong quyển “Sơn Hà Bản Ký” và sổ tay của thúc, Lộc Hợi và Tư Mã gia có thù oán, sau khi biết được Tư Mã Viêm muốn xây dựng lăng mộ trường sinh, hắn liền nảy sinh ác ý, sau đó lẻn vào lăng mộ… rồi mất tích. Tôi nghĩ hắn chắc chắn đã đến đây, vì oán hận Tư Mã Ý, cho nên chiếm vị trí trên hài cốt của hắn, ý đồ muốn vĩnh viễn ngự trị trên tôn nghiêm đế vương của Tư Mã gia.”

“Đích thực là vậy, Tư Mã gia đương thời đã là đế vương chí tôn, nếu như Lộc Hợi hận gia tộc Tư Mã, đặt thi thể trên Tư Mã Ý, chí ít có thể khiến cho vận khí đế vương của gia tộc Tư Mã giảm đi một bậc.”

Phương pháp này thật độc ác, nếu như không phải oán hận đến cực điểm, sẽ không thể nào làm như vậy.

Nhưng Khổng nhị thúc đương nhiên biết điều này, chẳng qua là hắn giấu không nói, ắt hẳn ẩn giấu âm mưu, may mà Khổng Động Sinh thừa lúc hắn sơ hở, tiết lộ ra điều này.

Thì ra là vậy, mọi người đều bừng tỉnh, không hề nghi ngờ gì điều này, sát ý với Khổng nhị thúc nổi lên. Cố Duệ liếc Khổng Động Sinh một cái nhưng không nói gì.

Nhưng Lỗ đại sư dường như vẫn còn rất thận trọng: “Vậy tại sao thân thể Lộc Hợi không bị phân hủy? Do chiếm được khí Dưỡng và Trường Sinh của Tư Mã Ý?”

Khổng Động Sinh cũng chỉ là kẻ hiểu biết nửa mùa, nghi vấn tiếp theo không thể trả lời, vậy nên đám người Hà Vân nhìn sang Khổng nhị thúc, sợi dây thừng lại lần nữa quấn lên cổ hắn.

Sát khí hừng hực! Ánh mắt Khổng nhị thúc lạnh lùng quét qua Khổng Động Sinh, rồi lại nhìn quan chúng, hắn cười nói: “Không cần động thủ, chuyện đã đến nước này, ta cũng không giấu gì các người, trong Mộ Táng Chi Thuật có một loại thuật gọi là Đoạt Mệnh, Tư Mã Ý có được Trường Sinh và Dưỡng của Thất Tinh Thập Tam Quan và Ẩn Nguyệt sơn, nghịch chuyển âm dương, lấy được sinh cơ, nhưng Hàng Thuật của Lộc Hợi lúc đương thời vượt xa những Hàng Sư mà người kia chiêu mộ. Có ai lại không muốn trường sinh, nhưng không phải ai cũng có được vận thế đế vương, có thể tìm đủ ba vòng quan trọng nhất của trường sinh vận thế. Một là phải có linh sơn Trường Sinh Dưỡng khí, chiếm núi làm của riêng để sử dụng. Hai là quang minh chính đại dùng người sống bồi táng mà không bị giới Hàng Đạo công kích. Ba là vòng quan trọng nhất, đó chính là chí bảo Âm Dương Phù có thể tập hợp khí vận của núi, trấn áp tà tông. Tư Mã Viêm dùng quyền thế đế vương làm được ba điểm này, cuối cùng Lộc Hợi dùng kế tu hú đẻ nhờ tổ chim, như hiện giờ các người thấy đấy, hắn ta thắng rồi.”

Hắn ta thắng rồi sao? Mọi người ở đây nhìn thấy thi thể không bị phân hủy của Lộc Hợi, bỗng nhiên có một loại cảm giác… người thắng vĩnh viễn là kẻ đến sau, ví dụ như bọn họ.

Âm Dương Phù! Đây chính là chí bảo của giới Hàng Đạo, tương truyền nó có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, một âm một dương, có thể trấn tà, cũng có thể ngăn dương sát, là chí bảo hộ thân cực phẩm. Nó là vật phẩm được một vị đại sư Hàng Đạo thời Chiến Quốc lấy tinh huyết cả đời, dùng Âm Dương Thạch thiên sinh chế tạo ra... Đến thời Tần thì mất tích, không ngờ đến thời Tam Quốc thì Tư Mã Viêm lại có được.

Cố Duệ cảm thấy ánh mắt những Hàng Sư này đều xanh lè cả rồi, chỉ là đều đang kiêng dè Lỗ đại sư.

Lỗ đại sư nhìn thi thể kia một hồi, sau đó mới nhìn sang Khổng nhị thúc: “Khổng gia các người xuất thân từ đạo mộ thế gia, ắt hẳn tổ tiên các người có liên quan đến lăng mộ này, nếu không, ngươi làm sao biết được nhiều như vậy.”

Khổng nhị thúc cười: “Hơn ba trăm năm trước, tổ tiên có người từng là kẻ đáng thương thiết kế nên lăng mộ này, may mắn thoát được một kiếp. Sau đó viết cuốn “Sơn Hà Bản Ký”, nhưng do sợ bị người của Tư Mã gia tìm đến, nên mai danh ẩn tích…”

Quả nhiên, không ai có thể kháng cự được sự mê hoặc này.

Cố Duệ đánh vào bả vai Lý Đại Hùng, kêu hắn đưa cô lui ra. Nhạc Nhu nhìn thấy hai người họ lui ra, thần sắc có chút dịu dàng, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Cố Duệ, cô liền giật mình.

Dường như Cố Duệ đang ám thị điều gì đó.

Khổng nhị thúc bị khống chế sinh tử, chỉ có thể ngoan ngoãn chỉ đạo đối phương lấy thi thể lên.

Tứ chi Lộc Hợi bị đám người khống chế nhấc lên, Cố Duệ và Lý Đại Hùng cách xa bốn mét nhìn vào.

Khối thi thể kia từ từ nhấc lên, ánh mắt mọi người đều tập trung vào bên dưới, không gian tĩnh lặng cả một tiếng hít thở cũng không có.

Mãi đến khi thi thể Lộc Hợi được nhấc ra khỏi quan tài, sau lưng dường như… Cố Duệ nhìn thấy sau lưng có một Bát Quái Đồ cực lớn.

Bên dưới Bát Quái Đồ chiếu ra kim quang mông lung yếu ớt.

Kim quang chiếu vào bên dưới quan tài, dường như đang trấn áp thứ gì đó.

Cố Duệ đột nhiên giật mí mắt, mở miệng quát lớn: “Lui!”

Nhạc Nhu trước khi Cố Duệ quát đã nhảy ra rồi, nhưng kim quang kia… đã đột nhiên biến thành huyết quang, huyết quang khủng bố phóng vào mặt mọi người. Sự khủng bố từ trong quan tài lan ra, từ quan tài đầu tiên lan đến mười hai cái quan tài phía sau, giống như nối liền kinh mạch, đả thông các điểm tiếp nối của con cự xà. Thi huyết xanh lục trong thi trì (2) bên dưới biến thành màu đỏ au, ùng ục ùng ục giảm đi, giống như là đang hấp thu vào bên trong quan tài.

Những biến hóa này chỉ xảy ra trong vòng hai giây, vốn dĩ đủ cho đám Hàng Sư phản ứng, nhưng khủng bố là ở chỗ, sau khi huyết quang kia chiếu ra, những Hàng Sư xung quanh quan tài liền đồng loạt thổ huyết.

Đặc biệt là Lỗ đại sư, miệng vừa mở ra, liền phun ra một ngụm máu, lui về phía sau mấy bước, loạng choạng ngã trên mặt đất… rồi im bặt.

Chết rồi.

Ngay tại giây đó, Cố Duệ nhìn thấy trên gương mặt Khổng nhị thúc nở ra một nụ cười âm hiểm.

***

(1) Chí bảo: bảo vật chí tôn, vô cùng quý giá

(2) Thi trì: hồ chứa thây xác

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.