Cố Duệ miệng nói, nhưng mắt lại nhắm chặt, cô rất khó chịu, cảm giác như sống không bằng chết, trong lúc mệt mỏi cùng đường cô vô thức miết chặt bạch cốt tháp đeo trên cổ.
Tưởng nhớ một thứ gì đó, dường như có thể khiến cô dũng cảm đối mặt với sự nguy hiểm.
Thế nhưng, đột nhiên cô cảm thấy nhiệt năng của bạch cốt tháp trong tay trái, và miếng ngọc đuôi cá trong tay phải tăng mạnh lên, vốn dĩ năng lượng đó chỉ tí tách nhỏ giọt, giờ lại xung động mãnh liệt.
Cố Duệ vô cùng sửng sốt, tự hỏi lẽ nào là bạch cốt tháp đã kích hoạt mảnh ngọc này? Hay là bạch cốt tháp có công dụng dẫn đường kích hoạt?
Cô nghĩ không ra, nhưng cô biết đây hẳn là chuyện tốt, cô miết chặt bạch cốt tháp, điên cuồng hấp thu năng lượng bên trong mảnh ngọc đuôi cá, hấp thu, thấp thu, cô cảm thấy trong miếng ngọc đuôi cá này dường như có thứ gì đó cổ quái, theo dòng năng lượng tiến vào trong người cô.
Cô trong lòng vốn cũng có sự phòng bị, nhưng giờ phút này đã không còn đường lui, lẽ nào cô có thể vì ngăn chặn thứ cổ quái đó mà ngừng hấp thu năng lượng của mảnh ngọc?
Không thể! Chỉ có thể cắn răng hấp thu… từ từ, Cố Duệ cảm thấy thần khí thoát ly khỏi bản thân rồi rơi vào hôn mê.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Cố Duệ cảm thấy tay chân đều sung mãn tràn đầy sức lực, cả người ấm áp, kinh mạch dường như được nạp đầy năng lượng, thật là kỳ quái!
Ngay cả Hàng Sư nhất tinh, nhị tinh cũng không thể nào tràn đầy sức mạnh như cô thế này, nhưng sức mạnh này dường như không phải Hàng Lực, nó chỉ là thứ hấp thu từ trong mảnh ngọc đuôi cá, là vật phẩm chỉ dùng một lần, cô cũng không dám ỷ lại, nên để năng lượng thấm vào kinh mạch một cách vô cùng thận trọng.
Độc tố được bài trừ, Cố Duệ nhắm mắt cũng có thể cả thấy được cơ thể càng lúc càng trở nên nhẹ nhàng, đau đớn cũng dần dần tan đi, cuối cùng, cô cảm thấy tai và mắt có chút ngứa ngáy, dường như ngũ quan đã tinh nhanh hơn. Cô nhè nhẹ mở mắt ra, qua khe mắt nhỏ hẹp, cô nhìn thấy Lý Đại Hùng đang nhìn về phía trước...
Cố Duệ nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy một tòa chủ mộ thất to lớn, so với mấy cái hang động lúc trước, cái này đáng tin hơn nhiều.
Nhưng mà... quá đáng tin rồi, Cố Duệ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đây là gì? Những quan tài trước mắt… đây là quan tài?
Mộ thất là hình chữ nhật, rất dài, hình tròn gì gì cũng đều không có, ở giữa có một đường rãnh hình chữ nhật, bên trên có một sinh vật to lớn.
“Rồng!!! Đây là rồng?” Không biết là ai đang lẩm bẩm, Cố Duệ chỉ nhìn thấy một sinh vật to lớn, dài đại khái hai mươi mét, trấn giữ bên trong đường rãnh đầy thi thủy xanh lè, sinh vật to lớn đó là rồng?
Nhìn có vẻ không giống lắm, phía dưới là khối đá vuông vắn, phía trên có nắp giống như giáp vảy, từng mảnh từng mảnh bám lên trên khối đá, nhìn kỹ rất giống… con bọ tre?
Nhưng lúc đầu nhìn vào, bởi vì cơ thể nó quá lớn, nên mọi nười đều vô thức nghĩ đó là rồng.
“Đây là quan tài!” Lỗ đại sư sau khi quan sát một hồi, cuối cùng cũng quẳng ra một câu, mọi người đều giật mình.
Quan ài? Làm gì có cái quan tài nào kỳ quái như vậy.
“Thất Tinh Thập Tam Quan.” Khổng Động Sinh cất tiếng nói yếu ớt, nhưng mọi người đều nghe thấy, Lỗ đại sư quay đầu nhìn hắn, nhíu mắt nói: “Ngươi là người họ Khổng của Ẩn Nguyệt thôn đúng không?”
Câu hỏi này khiến Khổng Động Sinh có cảm giác căng thẳng, nhưng hắn cũng không dám giấu giếm: “Đúng!”
“Thất Tinh Thập Tam Quan là gì? Ngươi hãy thành thật khai báo!” Hà Vân nhìn Khổng Động Sinh lạnh lùng chất vấn.
Còn thành thật khai báo nữa chứ! Tôi là phạm nhân sao? Khổng Động Sinh trong lòng khó chịu, nhưng vẻ mặt vẫn cung kính: “Tôi từng thấy ghi chép về Thất Tinh Thập Tam Quan trong quyển sổ tay trộm mộ của nhị thúc. Thất Tinh Thập Tam Quan chính là dựa theo phương vị của Bắc Đẩu Thất Tinh thiết kế Bát Quái Thiên Thoa, đem mười ba cái quan tài tương liên tổ hợp đặt cùng với nhau, có điều tư thế sẽ giống như rồng hành tẩu, cái quan tài này dường như không phải rồng, nếu là rồng, vậy thì quá…”
Quá thô thiển đúng không, cứ giống như là con bọ tre vậy. Cố Duệ vốn dĩ bị cái sổ tay trộm mộ trong mồm Khổng Động Sinh làm cho bị nghẹn, nhìn kỹ thì cái tổ hợp quan tài này cũng có chút cảm tưởng như trên.
Tuyệt đối không phải là rồng.
“Rồng lấy chính khí dương cương làm trọng, trừ khi thiên khiển nghịch long, chứ làm sao có thể có rồng bơi trong thi thủy, lẽ nào là nuôi dưỡng tà long?” Tên đầu trọc bước đến bên đường rãnh, chỉ vào thi thủy xanh lè bên dưới: “Thi thủy ở đây rất đậm đặc, không biết đã thấm vào bao nhiêu thi dịch của thi hài, kịch độc ghê gớm, những cỗ quan tài này ngấm chìm bên trong hơn ba trăm năm, không biết bên trong ngoài bảo vật ra thì còn có thứ gì.”
Lỗ đại sư nhìn hắn vô cùng bình thản: “Vậy nên ý của ngươi là không nên mở ra?”
Tên đầu trọc: “Đương nhiên không phải, bảo vật bên trong vẫn nên lấy ra, chứ không lẽ vượt cửu tử nhất sinh đến nơi này để đắp chăn bông nằm nói chuyện phiếm?”
Nói cho cùng thì chẳng ai cam tâm cứ vậy rời khỏi… Lẽ nào trước đây không từng mém chết mấy lần sao? Vẫn còn thiếu một lần này?
Mấy tên lão tiền bối đều có lòng tham, bọn tiểu bối thì chẳng dám nói gì, huống hồ trong lòng bọn họ cũng chẳng cam tâm.
Dù sao đi nữa thì Bạch Ngọc Đường cũng đã đứng bên cạnh quan tài, hắn nhìn những quan tài này, chân mày nhíu lại, sau đó đột nhiên nhìn Khổng Động Sinh: “Vậy trong quyển sổ tay đó có ghi lại mười ba cỗ quan tài bên trong chứa người hay vật gì không? Hay là có ý nghĩa tượng trưng gì?”
Cần phải biết ý nghĩa của Thất Tinh Thập Tam Quan, đề phòng bên trong có ẩn giấu cơ quan gì giống như kho binh khí, mà có khi còn nguy hiểm hơn cả kho binh khí ấy chứ.
“Không có, tôi không thấy nhị thúc ghi những thứ đó.” Khổng Động Sinh lắc đầu, Bạch Ngọc Đường cũng không ép hỏi, chỉ im lặng trầm mặc.
Thời khắc trầm mặc thực ra cũng chính là lúc để các bên cân nhắc địch ta.
Đúng rồi, đám người Lỗ đại sư thực chất không phải môn phái Bắc Đường, bọn họ là Hàng Sư tán tu.
Bạch Ngọc Đường thì sao, hiện tại hắn chính là mầm non duy nhất của phái Bắc Đường.
Phía bên kia là đám sư đồ Khuê Sơn do tên đầu trọc cầm đầu, bên cạnh còn có thế lực thế gia của Nhạc Nhu.
Vậy là thế tam phương đối lập?
Ở đây đương nhiên đám người Lỗ đại sư là mạnh nhất, một trăm phần trăm có thể áp chế đám người Cố Duệ.
Lời của Lỗ đại sư tuyệt đối có uy lực nhất, hắn quét mắt qua đám người, cất tiếng nói: “Bất kể thế nào, chỉ cần biết trong quan tài có nguy hiểm là được rồi, chuẩn bị mở nắp.”
Mở quan tài không có vấn đề, vấn đề là mở chỗ nào?
“Rồng lấy đầu làm tôn nghiêm, đương nhiên là bộ phận đầu tiên.”
“Đây không phải là rồng.”
Được rồi, bất đầu cãi nhau rồi.
“Là rắn.” Có tiếng nói khẽ khàng vang lên, mọi người đều kinh ngạc đưa mắt nhìn sang hướng đó.
Là cô gái vốn dĩ chết chắc kia, giờ phút này cô ta đang tựa vào tường, thần sắc yếu ớt, nhưng đôi mắt rất trầm tĩnh.
“Ngụ ý của Thất Tinh Thập Tam Quan chính là rắn. Xà giả, đàm tây nam nhi vọng, đẩu chiết xà hành, minh diệt khả kiến. Hình dáng vặn vẹo như rắn của quan tài này cắt làm thất tinh, phương vị của thất tinh phân bố mười ba quan tài, tuy rắn và rồng có lúc nhìn rất giống nhau, nhưng nó thiếu chân.”
Thiếu chân? Mọi người nhìn xuống quan tài, quả nhiên không có vuốt rồng, rồng và rắn giống nhau như vậy, nếu như quan tài của chủ nhân lăng mộ này thật sự muốn ám chỉ rồng, thì tuyệt đối không thể nào bỏ qua chi tiết vuốt rồng mà thiết kế thành hình thù giống rắn như vậy.
Hà Vân thấy Cố Duệ nói một cách đĩnh đạc, trong lòng có chút không phục, đang muốn mắng chửi Cố Duệ vài câu, thì nhìn thấy Lỗ đại sư thận trọng mở miệng: “Nếu như là rắn, vậy thì phải mở thế nào.”
Lời miêu tả của Cố Duệ vừa rồi xuất phát từ tác phẩm “Vĩnh Châu Bát Ký-Tiểu Thạch Đàm Ký” cả Liễu Tông Nguyên đời Đường: Đàm tây nam nhi vọng, đẩu chiết xà hành, minh diệt khả kiến.”
Nhưng cô không thể khẳng định thế giới này Liễu Tông Nguyên có tồn tại không, chỉ là nhặt đại một câu để nói.
Nhưng Lỗ đại sư lại thận trọng hỏi cô, Cố Duệ nhìn vào mắt đối phương, nhưng cũng kịp để ý thấy ánh mắt của tên đầu trọc… có thể quất?
Vậy thì quất luôn! Cố Duệ vẻ mặt lạnh nhạt: “Tiền bối hỏi tôi?”
Lỗ đại sư gật đầu: “Đương nhiên.”
Cố Duệ: “Tại sao tôi phải nói.”
Đám người Hà Vân tức giận, Lỗ đại sư khoát tay bọn họ liền yên tĩnh, nhưng vẫn hầm hầm nhìn Cố Duệ.
“Ngươi muốn bảo vệ an nguy của bản thân?” Lỗ đại sư dường như nhìn thấu mục đích của Cố Duệ.
Cố Duệ: “Tôi ưu tú như vậy, trời sinh khiến người ta ghen ghét. Hơn nữa tôi lại yếu đuối, thích hợp dùng thủ đoạn bảo vệ bản thân không bị chết yểu, có đúng không?”
Lỗ đại sư nghe xong nhìn chằm chằm Cố Duệ, một hồi sau mới lên tiếng: “Vậy phải xem ngươi có bao nhiêu ưu tú.”
Ngừng lại một lát, ông ta khoanh hai tay lại nói: “Vụ án U Châu Trần gia khó như vậy ngươi cũng phá được, ắt hẳn ngươi thông minh hơn người khác rất nhiều, quan tài chính của Tư Mã Ý này nếu như không phải là quan tài đầu tiên, vậy thì ở đâu…”
Tổng cộng mười ba tiếp điểm, mười ba quan tài, quan tài Tư Mã Ý chính là cái quan trọng nhất.
Đám Hàng Sư này bình thường tin tức đều nhanh nhạy như vậy sao? Nhạc Nhu thì coi như bỏ đi, cô ấy có gia tộc phục vụ, nhưng Lỗ đại sư dường như là một kẻ tán tu…
Cố Duệ để ý thấy da tay người này trắng bóc tinh tế, không giống như da tay của một lão già lục tuần, tên đầu trọc từng nói Hàng Sư đa số đều trẻ hơn người thường, thật sự không phải gạt người nha!
Nhưng cô rất nhanh chóng thu hồi ánh mắt: “Tôi không nói không phải quan tài đầu tiên.”
Cái gì? Cô muốn đùa tôi sao? Hà Vân cất tiếng cười lạnh: “Ta còn tưởng rất lợi hại, thì ra chỉ là kẻ bắt chước lừa người khác.”
Cố Duệ lười nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Thất Tinh Thập Tam Quan là phát minh của một người thời Xuân thu, tên gọi Vân Đạo Tử, người này sở trường nghiên cứu cơ quan thuật, cũng là người đặt nền móng cho cơ quan thuật của gia tộc Công Thâu thời Tần. Nhưng người này tính tình âm dương bất định, thích mày mò âm dương thuật, thật thật giả giả khó phân giống như Thất Tinh Thập Tam Quan này do ông ta phát minh ra, vốn dĩ dùng tư thế rồng, rồng là dương, đầu hướng về phía đông, là hướng dương, vị trí quan tài chính vốn là vị trí đầu rồng, nhưng hắn lại không đi theo hướng khác người, đem quan tài chính đặt ở đuôi Bắc Đẩu Thất Tinh. Nhưng ở đây lại bị hậu nhân dùng tư thế rắn, rồng là dương, rắn là âm, vị trí quan tài chính lại bị đảo ngược, thất thốn đại diện rắn âm chuyển đến vị trí đầu, phụ phụ thành chính, đảo lại chính là vị trí đầu rắn.”
Phụ phụ thành chính? Tuy không biết đây là cách nói gì, nhưng tự nhiên mọi người đều thấy hợp lý, đây là tẩy não chăng?
Lỗ đại sư cất tiếng cười: “Nghe ngươi nói rất có lý, ngươi dường như rất hiểu thuật trộm mộ”
Trộm mộ? Cố Duệ rõ ràng chính là một vị Hàng Sư nha, người này tạo sao lại nói Cố Duệ là kẻ trộm mộ.
Nhưng ba người Khuê Sơn đều chột dạ: Ánh mắt tên gừng già này thật độc!
“Tôi chỉ là bác học có văn hóa mà thôi, sao lại nói tôi là kẻ trộm mộ, trộm mộ vấn đề này, về mặt hành vi mà nói, tôi đã trộm gì sao?”
Cố Duệ một mặt đầy ngay thẳng, người bên cạnh đương nhiên chưa từng nhìn thấy cô trộm mộ, Lỗ đại sư cũng không dây dưa: “Vậy xem như cô học rộng biết nhiều, chi bằng cô thử thể hiện sự uyên bác của mình, nói cho chúng tôi, mười hai quan tài còn lại của Thất Tinh Thập Tam Quan rốt cuộc chứa thứ gì, là người hay là vật.”
Nếu là vật, vậy thì đáng giá để thảo luận, nhiều vật bồi táng như vậy, sẽ có bao nhiêu thứ khiến đám Hàng Sư phát cuồng!
Cố Duệ nhìn Lỗ đại sư, rũ mắt, âm thanh lơ lửng bất định: “Về vấn đề này, hỏi tôi cũng vô dụng, có lẽ có người biết.”
Cô vừa nói xong, bên người Hà Vân có hai Hàng Sư đột nhiên phóng đến cổng vào bên kia.
Trong lối vào đen như mực kia có người.
Cổ người kia bị một tên Hàng Sư dùng trường tiên siết chặt, nhìn qua có vẻ như sắp bị giết chết.
“Đừng vội giết ta, không chừng mấy vị Hàng Sư còn cần ta giúp đỡ.”
Khổng nhị thúc vẫn thâm sâu như trước kia, dưới sự thâm sâu đó là một đôi mắt hẹp dài mang theo mấy phần xảo quyệt.
Đến giờ chỉ còn lại một mình hắn, những kẻ trộm mộ còn lại đều chết sạch cả rồi?
Khổng Động Sinh có chút giật mình, vẻ mặt trở nên mù mờ.
Đều chết rồi, nhưng Khổng nhị thúc không hề có chút đau buồn, chậm rãi thong dong nhìn Lỗ đại sư: “Lỗ tiền bối, chi bằng nghe ta nói trước, rồi hãy quyết định có giết hay không.”
Lỗ đại sư có thể nhẫn nhịn ba người Khuê Sơn, chẳng hề vội vàng giết Khổng Động Sinh, hắn dường như rất nhẫn nại, nghe Khổng nhị thúc nói vậy thì gật gật đầu.
“Đầu tiên, lời của vị Cố cô nương cực kỳ thông minh kia chẳng hề sai, quan tài chính của Thất Tinh Thập Tam Quan đích thật ở đầu rắn, còn mười hai quan tài còn lại, dụng ý là…”
Hắn ngừng một chút, ánh mắt quét qua toàn bộ mọi người đang nhìn hắn.
“Các người có biết thập nhị trường sinh? Chắc hẳn Lỗ đại sư cũng biết thứ này.”
Cố Duệ, Khổng Động Sinh và Khổng nhị thúc đều nhìn Lỗ đại sư.
Đúng vậy, trước đây thứ Khổng Động Sinh từng nghe lén được chính là cụm từ thập nhị trường sinh này.
Ánh mắt Lỗ đại sư thâm trầm: “Ngọn núi này có sản sinh sinh tử khí. Ta tầm nhìn hạn hẹp, không biết cụ thể, vẫn phải nhờ người duy nhất hiểu rõ nội tình của Khổng gia nói rõ một chút!”
A hi hi, đều là thăm dò lẫn nhau, đều là lão hồ ly!
Đám người Cố Duệ mắng thầm trong bụng.
“Vậy ta không khách khí nữa, thập nhị trường sinh là mười hai loại vận thế của ngũ hành: Trường Sinh, Mộc Dục, Quan Đới, Lâm Quan, Đế Vượng, Suy, Bệnh, Tử, Mộ, Tuyệt, Thai, Dưỡng. Thập nhị trường sinh miêu tả một đời “sinh lão bệnh tử”, cũng dùng để ví von quá trình vạn sự vạn vật sản sinh, phát triển, tàn lụi, diệt vong, từ cổ đế vương sợ nhất là gì? Sợ giang sơn lật đổ, sợ huyết mạch hậu thế không có người, nhưng sợ nhất vẫn là cái chết của bản thân, từ ngàn xưa đã có biết bao nhiêu đế vương muốn được trường sinh.”
Vẻ mặt Khổng nhị thúc đang lãnh đạm, lời nói cũng lãnh đạm, thì đột nhiên Lý Đại Hùng lại chen vào: “Vậy nên ý của ông là Tư Mã Ý muốn trường sinh?”
“Không phải Tư Mã Ý.” Khổng nhị thúc cười nhạt: “Là tôn tử của hắn Tư Mã Viêm, dù gì thì Tư Mã Ý một đời cũng đã leo lên được vị trí đế vương, dã tâm có ghê gớm hơn nữa cũng không đến mức này, nhưng Tư Mã Viêm không giống vậy, hắn là khai quốc vương, nên cũng giống Tần Thủy Hoàng muốn được trường sinh, nhưng phương thức trường sinh có bao nhiêu ảo diệu, ngay cả giới Hàng Đạo cũng không có bao nhiêu người sống qua được ngũ giáp (1). Đây là điều thiên đạo bất dung, chính là hắn muốn đi ngược lại ý trời. Hắn lôi kéo một lượng lớn những kẻ kỳ môn dị thuật, trong đó có không ít những vị Hàng Sư đương thời không được vương quyền thừa nhận, dùng tài phú mê hoặc bọn họ, khiến bọn họ nghiên cứu thuật trường sinh, cuối cùng tạo ra được một phương pháp… chính là dùng Trường Sinh và Dưỡng trong thập nhị trường sinh thay bản thân nghịch chuyển U Minh Lộ. Phương pháp này cần mười hai người có sinh thần âm dương tương thích cùng hắn bồi táng, trên Âm Dương Lộ, thay bản thân chết đi mười hai hồi, cuối cùng dùng Trường Sinh và Dưỡng trong núi giúp bản thân trùng sinh. Có điều, thuật trường sinh này, có thật sự ổn thỏa? Tư Mã Viêm không dám bảo đảm, vậy nên phải có vật thế thân.”
Ngừng lại một chút, hắn chỉ vào quan tài đầu rắn: “Đây chính là Tư Mã Ý, người tổ tông có huyết mạch mệnh cách tương tự hắn, hắn để tổ tông đi trước trên Trường Sinh Lộ, nếu như có thể, hắn đi theo cũng sẽ trường sinh, vậy nên mới có Thất Tinh Trường Sinh Quan.”
Hắn nói xong, mọi người đều im lặng.
Cố Duệ trầm mặc rất lâu, sau đó nhìn tên đầu trọc, ánh mắt hai người chợt lóe lên.
… Bên trong có quỷ!