Vãn Tình đột nhiên mở to mắt vì dạ dày cô đau cuộn lên, cô cố hết khống chế cảm giác buồn nôn này. Đến khi cô đã tỉnh táo hẳn, ánh sáng rực kia đập vào mắt, từ lúc
nào mà cơ thể anh đang di động đột nhiên dừng lại, còn xe sao lại biến
thành nhà thế này?
Lần này Vãn Tình hoàn toàn tỉnh táo, màu sắc nhẹ nhàng cùng sự gọn gàng sạch sẽ trong phòng, mang khí chất của Kiều Tân Phàm.
Vãn Tình trở mình ngồi thẳng dậy, mặc dù dạ dày cô khó chịu, rất buồn nôn
nhưng cô bất chấp, cố nhịn, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
“Đi đâu vậy?”
Cô vừa đứng dậy, còn chưa vững vàng thì chợt nghe thấy giọng Kiều Tân Phàm dịu dàng vang lên. Vãn Tình nhìn về phía anh đang cầm ly thủy tinh
trong suốt, bên trong ly là nước trái cây có màu dịu nhẹ. Anh bước nhanh về phía cô, tỏ ra thân thiết, ánh sáng trong phòng bao phủ khiến anh
càng thêm đẹp trai. Thoáng nhìn họ lúc này giống như một cặp tình nhân
hoàn mỹ.
Vãn Tình lạnh lùng, cố gắng tự đứng vững lại, cô hừ một tiếng:
“Đương nhiên là đi xa khỏi anh càng xa càng tốt.”
Vậy đấy, dù có oán giận tận trời, nhưng khóc cũng đã khóc, cái gì nên nói
đã nói ra. So với việc than trời trách đất thì chi bằng cô tự mình sống
thật tốt, mãi mãi không để cho bất cứ ai lợi dụng điểm yếu của mình nữa, cho nên cô phải kiên cường lên.
“Uống ly nước trái cây này đi rồi nói sau.”
Anh đã định cản đường Vãn Tình, cô không đứng vững, suýt nữa thì ngã, nhưng được anh giữ chặt lấy, Vãn Tình không chút khách khí mà dùng cánh tay
còn lại của mình múa may. Ly nước trái cây trong tay Kiều Tân Phàm bị
sánh ra ngoài, đổ lên tay Vãn Tình khến cô càng cảm giác buồn nôn. Kiều
Tân Phàm nhíu mày, anh vừa đỡ thắt lưng của cô, vừa nói:
“Đừng nhúc nhích, say đến mức như vậy rồi. Tốt nhất là uống ly nước trái cây giải rượu này trước đã.”
Vãn Tình ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô tỏ ra bực dọc:
“Tôi sống hay chết không cần anh lo ~ dù cho anh đối xử với tôi thế nào ~
tôi cũng sẽ không cảm kích ~ anh còn kéo tôi thì lập tức tôi sẽ nôn lên
người anh mất.”
Đúng vậy, nghĩ đến đây, Vãn Tình thật sự muốn làm thử xem, một là cô rất buồn nôn, hai là cô thật sự rất muốn khiến cho
anh hoàn toàn khủng hoảng, này thì anh dối trá, này thì anh tổn thương
cô.
Nôn ~
Khi Kiều Tân Phàm chưa kịp chuẩn bị thì Vãn Tình đã nôn lên người anh. Cô thật sự cảm thấy rất vui khi trả được thù, cô
vô thức mỉm cười trước trò đùa của chính mình, rồi để tùy ý Kiều Tân
Phàm nhăn mặt bế cô vào nhà vệ sinh.
Vãn Tình bám vào thành bồn
cầu, cô nôn ra hết toàn bộ những gì khiến cô khó chịu. Cảm giác khổ sở
này khiến cô hối hận vô cùng, sau này không thể uống nhiều như vậy được, quả thật là tự chuốc họa vào thân.
Một ly nước lọc đưa đến, Vãn
Tình cũng không khách khí, cô uống hết sạch, như muốn mau chóng rửa đi
cảm giác khó chịu trong miệng. Sau đó lại có người tự động lấy ly nước
khỏi tay cô, đưa khăn mặt đến. Vãn Tình hung hăng cầm lấy, lau thật sạch mặt, rồi miệng. Cô định đứng lên soi gương một chút, nhưng lại ngã ngồi xuống đất, tay chân cô tê rần, cô chỉ muốn đi ngủ.
Vãn Tình lơ
mơ không còn nhìn rõ ngươi đàn ông đang cởi áo khoác của cô, cô muốn
phất tay nhưng lại cảm thấy không còn sức lực. Vì dạ dày đã thoải mái
nên cô chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc.
Cô lại được ai đó đút
cho nước trái cây chua chua ngọt ngọt. Theo bản năng, Vãn Tình uống hết, cho đến khi không muốn uống nữa, cánh môi cô khẽ mở. Cô nghe thấy một
tiếng cười rồi thở dài rất nhỏ vang lên bên tai.
Lúc đó, Kiều Tân Phàm hệt như hoàng tử mong giấc mơ, anh cười rất dịu dàng. Vãn Tình
vươn tay định bắt lấy nhưng hai mắt cô díu lại, cô ngã vào lồng ngực ấm
áp kia, rồi đi vào giấc ngủ.
Trong mơ, Vãn Tình cảm giác mình
đang ở trong bồn tắm, cảm giác lành lạnh rất thoải mái, mà dường như lại có người đang thì thầm bên tai:
“Nếu anh muốn tổn thương em, thì căn bản là không cần trốn tránh họ để đính hôn với em.”
Những lời này nghe rất rõ ràng, cứ như không phải là giấc mơ. Vãn Tình lâp tức mở mắt ra. Trời ạ, đầu đau như nứt ra.
Trên trần nhà trắng toát là chiến đèn chùm hình xoắn ốc, sự sắp xếp gọn gàng xung quanh lập tức khiến Vãn Tình khôi phục ý thức, cô cố gắng ngồi
dậy, cả người đều rất sửng sốt.
Cô chỉ biết rằng tối hôm qua sau
khi uống say thì gặp được Kiều Tân Phàm, sau đó bị anh kéo lên xe, sau
đó thì nôn một trận lên người anh, sau đó thì ngủ thiếp đi mất, rồi sau
đó tỉnh táo lại. Lập tức lòng Vãn Tình rối loạn, lần thứ hai côn kéo
chăn, xấu hổ không nói nên lời, không biết đây là cảm giác gì nữa, tóm
lại là cực kỳ mất tự nhiên.
Từ bao giờ trên người cô đã mặc chiếc áo trắng này? Cô kéo chiếc áo rộng thùng thình, cảm giác rất rõ ràng,
bên trong rỗng tuếch không có nội y. Cô cúi đầu nhìn lại một lần nữa,
Vãn Tình cũng không phải là ngu ngốc không biết việc giữa nam nữ kia.
Nhưng cô vẫn thật sự bị dọa rồi.
Cảm giác đau đầu chưa từng rõ
ràng như vậy. Ánh mắt cô dừng ở bên đầu giường, đó là trang phục mà ngày thường cô vẫn mặc. Tối hôm qua cô đã xếp một ít vào trong hành lý, hiện tại chúng nằm yên ở đó, thật giống như là vốn nên như thế, như thể sự
chăm sóc của Kiều Tân Phàm dành cho cô là điều bình thường, dĩ nhiên.
Hai chân thon dài bước xuống giường, chiếc áo trắng muốt bao phủ lấy hơn
nửa người cô, ẩn ẩn hiện hiện, mái tóc cô xõa tung, khiến cho cô càng
thêm cực kỳ gợi cảm.
Đương nhiên là Vãn Tình cũng không để ý đến
là có gợi cảm hay không, mà cô vội vàng soi gương, tìm xem liệu trên
người mình có dấu vết gì để lại hay không.
Kiểm tra xong, Vãn
Tình nhẹ nhàng thở phào, cô không để ý đến đôi mắt gấu mèo của mình, mà
trong lòng cô càng cảm thấy chán ghét hành vi của Kiều Tân Phàm. Cô
nhanh chóng thay quần áo, kéo hành lý của mình đi ra khỏi căn nhà.
Cũng may dọc đường cô không hề nhìn thấy bóng dáng của Kiều Tân Phàm, cô
chạy xuống đến dưới tiểu khu, cảm giác như thể mình là một cô vợ nhỏ
chạy trốn. Ánh mặt trời bên ngoài tản mạn, bây giờ đã gần về chiều, Vãn
Tình bất giác ảo não vỗ vỗ đầu mình.
Cảm giác rối loạn này khiến
người ta vô cùng chán ghét. Vãn Tình không quay đầu lại mà kéo hành lý
bước đi rất nhanh. Trong lòng cô kiên định ý nghĩ, ‘Kiều Tân Phàm, dù
cho anh có làm gì thì tôi cũng sẽ không cảm động đâu.’