Có một tình trạng gọi là lòng có dư mà lực thì không đủ.
Giờ phút này, Vãn Tình mặc dù rất muốn Kiều Tân Phàm biến đi thật ta, nhưng lực bất tòng tâm, huống hồ anh lại nắm chặt như vậy. Cô không giãy tay
ra nữa nhưng cả người lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống thì được
anh đỡ lấy, ôm vào trong lòng. Hơi thở tươi mát của anh phủ lấy cô. Vãn
Tình ảo não, chỉ muốn khứu giác của mình bớt nhạy đi một chút.
“Buông tôi ra!”
Có lẽ là do say rượu, nên giọng của Vãn Tình có chút ngây thơ, tuy rằng cô đang trong cơn giận dữ nhưng lại không có khí thế muốn giết người nữa,
mà thay bằng cảm giác mà bất cứ ai cũng đều thấy đáng yêu.
Trong
bóng tối, đôi mắt cô sáng lấp lánh, lễ phục trên người đã sớm thay ra,
giày cao gót biến thành giày đế bằng, tóc tai cũng rối bời, vài sợi lòa
xòa xuống mặt, có thể nói là rất mất hình tượng. Lúc trước tươm tất bao
nhiêu thì bây giờ ảm đạm bấy nhiêu.
Cho nên Vãn Tình chùi chùi
miệng, dáng cô liêu xiêu, cô không tránh né Kiều Tân Phàm nữa, mà để tùy ý anh kéo cô, mở cửa xe, đẩy cô vào trong.
“Anh muốn lừa dối ai nữa? Anh cho rằng như vậy thì tôi có thể tha thứ cho hành vi của anh sao?”
Vãn Tình ăn uống no nê xong, cô đứng dậy đinh bỏ đi, nhưng lại bị Kiều Tân
Phàm ngăn lại, anh nhét cô vào xe, đeo dây an toàn cho cô. Từ đầu đến
cuối anh không hề nói lời nào, nhưng lại có thể cảm thấy được sự che chở của anh. Cho dù say, nhưng Vãn Tình vẫn cảm thấy sự dịu dàng trầm mặc
của anh. Cô ghét cái cảm giác này.
Vãn Tình dùng bàn tay nhỏ bé
đẩy Kiều Tân Phàm ra để anh cách xa cô một chút. Sự dịu dàng không thể
tin tưởng được này thật khiến cho lòng cô náo loạn.
Xe chuyển bánh, không rõ là đang đi về đâu. Vãn Tình hơi choáng váng, lúc này điện thoại reo lên.
Vãn Tình sờ soạng nửa ngày mới tìm thấy điện thoại, nhìn cái tên hiện trên màn hình, cô vẫn chọn nhấn phím nghe.
“Vâng, anh hai ~”
Giọng Vãn Tình hàm chứa sự áy náy, cô nghe thấy Hạ Vãn Dương lo lắng hỏi:
“Tiểu Tình, em đang ở đâu? Đừng chạy lung tung, anh đến đón em!”
Xem ra anh hai cũng không e dè quyền uy của mẹ, Vãn Tình cười cười nghịch
ngợm. Cô thoáng nhìn khuôn mặt tuấn tú bên cạnh, dáng vẻ anh lái xe rất
chuyên chú.
“Không sao đâu anh hai. Hiện tại em đang ngồi trên xe khách cao cấp, không chết được đâu.”
Vãn Tình thấy được khóe mắt Kiều Tân Phàm khẽ động, trên mặt anh viết đầy
sự bất đắc dĩ không nói nên lời, ánh mắt anh cưng chiều nhìn cô, khiến
cô hung hăng trừng mắt liếc anh.
“Cái gì mà xe khách cao cấp? Ai~ Tiểu Tình, em chỉ có một mình, đừng làm liều a!”
Nhưng đột nhiên Vãn Tình lại đổi giọng:
“Anh hai đừng lo lắng, em biết rõ phương hướng, em không có say, em rất tỉnh táo, em biết bản thân đang làm cái gì. Em gác máy đây.”
Vãn Tình nói xong thì lập tức gác máy, cuộc điện thoại này quả nhiên là vì quan
tâm cô. Dù không quan trọng, nhưng ít nhất có một người lo lắng cho cô,
sẽ khiến cô có chút cảm giác thành tựu.
“Anh tài xế Kiều, phiền anh dừng ở bên đường kia, tôi phải xuống xe.”
Vãn Tình ngồi trên xe, cô giả vờ vênh mặt hất hàm sai khiến, ánh mắt khinh
miệt liếc gương mặt tuấn tú bên cạnh. Cô thấy khóe mắt anh khẽ động, nếu cứ kiên trì nhìn anh, cô cảm thấy rất buồn nôn.
“Bây giờ thì không được.”
Rốt cuộc Kiều Tân Phàm cũng mở miệng nói, khẩu khí của anh có vẻ bá đạo,
không phù hợp với khí chất nhã nhặn của anh. Anh khiến Vãn Tình cảm thấy anh rất biết cách dàn xếp, lại cao cao tại thượng. Nhưng có vẻ như lần
này anh còn cố chấp, quật cường hơn cô.
Tối hôm qua như thế, bây giờ cũng vậy.
“Kiều Tân Phàm, anh không cần giả vờ ra vẻ, bằng không tôi sẽ cho rằng anh thật sự thích tôi mất.”
Vãn Tình vừa cười tít mắt vửa nói móc anh. Sau đó cô bỗng bừng tỉnh, liệu anh sẽ thích một người như cô sao?
Cô cảm thấy chính mình đã luống cuống, nên xin lỗi đi thôi.
Nhưng mà sai cũng đã sai rồi, giống như giết người xong, chẳng lẽ cứ nói một
câu ‘thật xin lỗi’ là xong sao? Hay là giết người xong rồi tự sát thì
xem như là không phạm tội à?
Đều là vô nghĩa. Vãn Tình buồn bực nghĩ, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Nhưng Kiều Tân Phàm chỉ liếc nhìn cô một cái, đối với lời nói móc của cô, như thể mắt điếc tai lãng, anh chỉ nhìn mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô,
anh đưa tay vuốt tóc cho cô.
Vãn Tình chỉ cảm thấy một cái giác lâng lâng, cô cố gắng ngồi thẳng, trừng mắt nhìn Kiều Tân Phàm.
“Anh không cần giả vờ với tôi nữa, bà đây không rảnh mà đùa với cái gì đại
thiếu gia Kiều hay đại thiếu gia Trư nhà anh đâu. Tôi không thèm. Mau
cho tôi xuống xe, bằn không tôi sẽ nôn trên xe của anh.”
Nhưng
đáp lại cô, Kiều Tân Phàm lại chỉ mỉm cười, như thể đang nghe cô nói
người ta, vẻ mặt vốn lạnh lùng của anh trở nên thoải mái hơn.
“Sắp đến rồi, cô cố thêm chút nữa.”
Giọng Kiều Tân Phàm du dương động lòng người, như thể trời sinh là dùng để
khiến người khác nghe xong thì không còn quan tâm đến bất cứ âm thanh
nào khác nữa. Đúng thế, so với anh thì Vãn Tình hiện tại rất ồn ào.
“Kiều Tân Phàm, anh có biết không? Anh như thế này thật là đáng ghét, anh cao sang người ta với không tới. Anh nhìn có vẻ dịu dàng, thật ra thì khủng hoảng, có vẻ như đa tình, kì thật lại rất vô tình. Tôi nói cho anh
biết, tôi sẽ không thích anh đâu. Hiện tại tôi không còn là con gái của
Hạ Chính Lãng nữa, cũng không phải là cái gì mà thiên kim thị trưởng
nữa. Tôi chẳng có chút giá trị lợi dụng nào cả. Tốt nhất là anh tránh xa tôi một chút, bằng không anh sẽ mất nhiều hơn được đấy!”
Khi Vãn Tình nói ra lời này, cô có một sức thu hút kì lạ. Cô vốn nghĩ rằng như
vậy thì có thể dọa anh sợ rồi. Nhưng chính là Kiều Tân Phàm vẫn không hề có động tĩnh gì, ánh mắt anh dường như càng dịu dàng hơn rất nhiều.
“Kiều Tân Phàm, nếu anh còn nhìn tôi như vậy, tôi sẽ nôn lên người anh mất, khiến anh ghê tởm đấy.”
Anh càng dịu dàng, cô càng tức giận. Anh cho rằng như thế này thì có thể chiếm được sự tin tưởng và ỷ lại của cô sao?
NO. Cho anh đi gặp quỷ đi. Chủ nghĩa cao quý hoàn mỹ hả, cho anh đi gặp
thượng đế đi, Vãn Tình độc ác nguyền rủa. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng
đối với ai như vậy cả. Người đàn ông hoàn mỹ này đã khến cô chẳng thèm
để ý đến hình tượng nữa, cô chỉ hận không thể đi càng xa càng tốt.
“Ban đầu đáng lẽ tôi nên đồng ý với anh Phương ngốc nghếch kia. Anh ta thật
tình, an toàn. Đây chính là hậu quả khi mà tỏ ra ghét bỏ người khác. Hạ
Vãn Tình tôi cũng là vì trông mặt mà bắt hình dong, bị sắc đẹp hấp dẫn
cho nên mới hất bại thảm hại như vậy.”
Khi Vãn Tình nói xong câu
này, cô không thấy khóe mắt của người bên cạnh lại run run, chỉ cảm thấy cả người rũ đi, cô há miệng thở như một con cá. Cô không thèm để ý đến
người đàn ông quyết giữ ý mình đó, cô nhắm mắt lại định ngủ một giấc.