Một âm thanh thanh
thúy vang lên, tuy rằng không dùng nhiều lực, nhưng đánh đến mức Vãn
Tình phải đau mà tỉnh táo lại. Một cái tát này giống như là nhát dao đâm vào lòng vậy, khiến cho Vãn Tình còn chưa kịp bình tĩnh lại, thì lại
cảm thấy đau đớn và không cam lòng.
Vãn Tình không khỏi mở to mắt nhìn gương mặt tức giận của mẹ mình, đôi mắt cô dần dần được thay thế
bằng ý cười không sợ hãi, phản nghịch và kiêu hãnh.
Vãn Tình đang mê muội thì nhìn thấy khuôn mặt nghiêm khắc của mẹ, cô cười, đứng lảo
đảo, Hạ Vãn Dương vội vàng dỡ lấy Vãn Tình, anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn
của cô đỏ ửng lên vì cái tát này, anh bất mãn kháng nghị Cát Mi Xảo.
“Mẹ, sao lại đánh Tiểu Tình? Đây cũng không phải là lỗi của con bé.”
Hạ Vãn Dương đỡ lấy Vãn Tình đang lảo đảo, gương mặt luôn tươi cười của
anh trở nên đau lòng, Cát Mi Xảo thấy vậy lại càng tức giận nói:
“Không phải lỗi của nó? Con xem bây giờ nó thế nào? Gặp phải vấn đề không biết tỉnh táo, lại còn uống đến mức này. Còn điên điên khùng khùng, ôm ôm ấp ấp anh trai mình như vậy, người khác sẽ xem ra cái gì chứ? Thật mất mặt cha con và ta.”
Cát Mi Xảo nhìn dáng vẻ Vãn Tình đang cọ cọ trong lòng Hạ Vãn Dương, bà không vừa mắt, liền ra lệnh:
“Còn định ôm nó đến khi nào nữa? Mau buông ra, một đứa con gái đã lớn mà
chẳng biết tự trọng gì cả, còn ngu ngốc như vậy. Thật sự là tại sao nhà
họ Hạ chúng ta lại có đứa con gái vô dụng như vậy chứ?’
Vãn Tình
nhìn vẻ mặt tái nhợt của mẹ cô, giọng bà đanh thép, nhưng cô không nghe
lời như trước nữa mà chỉ nép trong lòng Hạ Vãn Dương, cô cười miễn
cưỡng, tùy ý để mẹ quở trách.
“Mẹ, sao mẹ lại có thể nói như vậy? Tiểu Tình là em gái con, là con của cha mẹ, chẳng lẽ chuyện này từ đầu
đến cuối đều là lỗi của con bé sao? Vì sao không nghĩ cho con bé một
chút?”
Hạ Vãn Dương nói chưa dứt câu thì Cát Mi Xảo đã kinh hãi nhìn con trai bà, rồi lại nhìn Vãn Tình.
Vãn Tình thấy được trong mắt mẹ lóe lên sự chán ghét và cảnh giác.
“Không biết nhìn người, bây giờ làm nũng anh hai là sao?”
Đột nhiên Vãn Tình đứng lên, cười cười rút bàn tay ra:
“Đúng, không biết nhìn người, càng không thể tỏ ra oan ức trước mặt anh trai
mình. Con khiến cho cha mẹ mất mặt, con không nên là con gái nhà họ Hạ.
Là con tự mình hão huyền, nghĩ rằng bản thân có cha, có mẹ, có anh hai.
Thật ra con chẳng là cái gì cả, cả cuộc đời Hạ Vãn Tình con chỉ có một
cái nhãn duy nhất, chính là con gái của Thị trưởng Hạ Chính Lãng. Giá
trị của con là dùng để kết hôn kịp lúc còn đang tuổi thanh xuân, không
thể để lãng phí sự bồi dưỡng của cha mẹ.”
Không rõ là vì say hay vì áp lực quá lâu trong lòng, mà rốt cuộc cô nói ra hết lời cô suy nghĩ.
“Tiểu Tình, con nói bậy bạ cái gì đó?”
Không biết từ khi bên cạnh nào cha cô đã đứng bên cạnh cửa thư phòng, ông lên tiếng răn dạy. So với mẹ thì ông càng uy nghiêm hơn, nhưng ông không
giận dữ như mẹ cô, Vãn Tình nhìn Hạ Chính Lãng, cô nói:
“Con chịu đủ rồi, không muốn làm con gái của Hạ Chính Lãng, con vẫn luôn cảm ơn
cha mẹ đã nuôi lớn con, cuối cùng con muốn làm gì đó vì cha mẹ, là một
đứa con,như vậy còn chưa đủ hiếu thuận sao? Huống chi vốn là con không
có tư cách này, là cha mẹ cho con cuộc sống và địa vị này, con là nên
hiếu thuận đúng không ~”
Vãn Tình lảm nhảm như thế, Hạ Chính Lãng và Cát Mi Xảo liếc nhìn nhau, vẻ mặt như người bị dọa, họ thắc mắc nhìn Hạ Vãn Dương, không biết Vãn Tình đang phát tiết cái gì nữa, vì sao lại uất ức như thế?
“Tiểu Tình, em có thể là chính bản em, không cần mệt mỏi như vậy. Cha, mẹ, Tiểu Tình là con gái, hai người đứng quá
nghiêm khắc với con bé!”
Nhưng đáp lại Hạ Vãn Dương là vẻ mặt
cứng ngắc, thoáng kinh ngạc của cha mẹ. Vãn Tình nhìn biểu cảm trên mặt
cha mẹ, cô đứng thẳng dậy, nói:
“Anh hai là người anh tốt, đáng
tiếc em không thể dựa vào. Cha mẹ cũng rất tốt, chính là con sai lầm
rồi, hiện tại con rất mệt mỏi, con không muốn kết hôn vội vã như vậy,
lại càng không muốn vì thân phận của mình mà phải bị đặt vào nhà giàu
có. Hiện tại con chỉ muốn một cuộc sống yên lặng.”
Vãn Tình nói
xong, không để ý đến sự nghiêm túc của cha mẹ, cô vội vàng lên lầu, xếp
đồ đạc này nọ vào hành lý, sau đó lại rất nhanh xuống lầu, cô nhìn ba
người vẫn đang đứng bất động, dùng vẻ mặt ngoài cười mà trong không
cười, cô nói:
“Từ hôm nay trở đi, cha mẹ cứ xem như đứa con gái
này không tồn tại là được rồi. Để không khiến cha mẹ mất mặt, từ nay con có thể tự sống một mình. Con không muốn làm con gái của Hạ Chính Lãng
nữa, con đã làm quá đủ rồi.”
Vãn Tình nói xong, cô kéo hành lý bước đi.
“Tiểu Tình!”
Tiếng quát của cha cũng không thể ngăn cản cô.
“Hạ Vãn Tình, con làm cái gì vậy? Con giận dỗi với ai chứ?”
Mẹ cô kêu gào nhưng cũng vô dụng, còn Hạ Vãn Dương thì lo lắng nói:
“Tiểu Tình, em muốn đi đâu?”
Kỳ thật trong lòng Vãn Tình thầm nghĩ, nếu có người nào dùng sức giữ cô lại thì cô sẽ không đi, nhưng lại nghe thấy mẹ cô nói:
“Để nó đi đi, cứ để nó đi. Vãn Dương, con đứng lại đó cho mẹ, không cần lo cho nó.”
Quả nhiên không còn nghe thấy tiếng bước chân phía sau nữa, Vãn Tình cảm giác cả người cô nhẹ bổng, bước đi nhanh như bay.
Lúc bước xuống cầu thang ở cổng lớn suýt nữa thì bị ngã, không khí lạnh lẽo nhưng trong trẻo bên ngoài làm cho cô tỉnh táo hơn, nhưng rượu trong
người vẫn khiến cô chuếnh choáng.
Hạ Vãn Tình cô đang giận dỗi gì chứ? Ngay cả chính cô cũng không rõ.
Nhưng cô vừa ngẩng đầu thì suýt nữa đụng vào chiếc xe đang đậu trước mặt. Vãn Tình tinh tế đánh giá chiếc xe, cô òn đang nghĩ nếu là một chiếc taxi
thì thật tốt.
Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn người lái xe, khuôn mặt
quen thuộc khắc sâu trong đầu kia khiến cô sửng sốt, vẻ mặt cô căng
thẳng, cô phòng bị và lạnh lùng, giống như con mèo nhỏ đang giương vuốt.
Vãn Tình lạnh lùng liếc nhìn anh, cô xoay người bỏ đi, nhưng cánh tay lại
bị bàn tay to lớn của Kiều Tân Phàm bắt lấy, khiến cô không thể giãy
dụa.