Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 68: Chương 68: Anh hãy mang sự dịu dàng của anh đi đi (phần 4)




Cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi, trên người mặc một chiếc váy dài kiểu Bohemian màu nhạt in đầy hoa trên thân váy, phối rất phù hợp với làn da của cô ta, mái tóc cô ta đen dài, cả người toát ra khí chất nhẹ nhàng, khuôn mặt xinh đẹp kia tỏ ra rất bình tĩnh.

Thần thái này khiến Vãn Tình thật lòng rất thích cô, cô gái này không phải là ai khác mà chính là em gái duy nhất của Mạc Lăng Thiên. Thậm chí nhìn cô ta, cô còn có thể nhìn ra được gương mặt tuấn tú của Mạc Lăng Thiên.

“Lăng Yến, sau cô lại đến đây?”

Giọng Vãn Tình nghi hoặc, Mạc Lăng Yến đến thành phố này cũng không có gì ngạc nhiên, tuy rằng cô ta đã chuyển đến sống cùng bà con xa ở một thành phố khác.

Nhưng lúc này cô ta đến tìm cô, có gì muốn nói chứ? Chẳng lẽ cô ta vẫn không biết là cô đã ly hôn với Mạc Lăng Thiên rồi sao?

“Chị Vãn Tình, có phải là chị rất hận anh của em không?”

Mạc Lăng Yến cũng không quanh co mà trực tiếp hỏi Vãn Tình vấn đề này, cô mỉm cười áy náy, còn có một chút tiếc nuối, dáng vẻ này của Mạc Lăng Yến khiến cho Vãn Tình không có lý do gì để giấu diếm hay hận thù cả.

Mạc Lăng Thiên rất đáng giận, nhưng ngược lại Mạc Lăng Yến lại chính là một cô gái yên cường và chân thành.

“Tôi hận anh ta, thậm chí có lúc hận không giết được anh ta. Nhưng mà đã ly hôn rồi, tôi nghĩ cô cũng đã biết. Cho nên anh ta và tôi không còn quan hệ gì nữa. Nếu như đã không thể miễn cưỡng thì chi bằng cứ quên đi.”

Vãn Tình nói một cách rất thản nhiên, cô không sợ khi nói về Mạc Lăng Thiên sẽ khiến lòng rất đau, nhưng cô không cho phép bản thân có chút hèn mọn nào vì anh ta nữa.

“Em tin tưởng chị, từ lúc trước em luôn tin tưởng chị. Là anh của em không biết hưởng phúc. Thật lòng xin lỗi chị Vãn Tình. Dù cho anh của em có làm chuyện gì có lỗi với chị, thì em vẫn hy mọi anh ấy vui vẻ khỏe mạnh, cũng hy vọng chị có thể hạnh phúc trở lại. Chị đừng để cho bản thân chịu thiệt, cũng đừng để mình lâm vào ngõ cụt.”

Lời nói của Mạc Lăng Yến khiến Vãn Tình hiểu ra nhiều điều, cô ta đang ám chỉ trò hề trong bữa tiệc đính hôn đó. Mạc Lăng Yến cũng cho rằng là cô cố ý trả thù Mạc Lăng Thiên sao?

Nhưng Mạc Lăng Yến lại nói cô ta tin tưởng cô. Giống như lần đầu tiên gặp cô gái này, cô ta nói vừa nhìn thì liền biết rằng Vãn Tình là cô gái tốt, rằng hai người có nhiều điểm tương đồng.

Lúc đó Mạc Lăng Yên chỉ mới mười lăm tuổi.

“Chị Vãn Tình, thật lòng xin lỗi, em thay anh của em xin lỗi chị. Chị cũng phải vui vẻ nhé, bằng không em sẽ cảm thấy như chính mình đã tổn thương chị.”

Ánh mắt Mạc Lăng Yến chân thành, giọng cô có chút áy náy, bất đắc dĩ. Vãn Tình cũng vì vậy mà không thể nào tức giận được nữa.

“Lúc trước là do tôi cam tâm tình nguyện gả cho anh ta, không phải bởi vì lời nói của cô. Tôi không sao, sau này tôi cũng sẽ vui vẻ, tôi sẽ quên anh ta, cô không cần để ý.”

Vãn Tình cảm thấy bản thân giống như một diễn thuyết gia nghiêm khắc. Cô nhìn dáng vẻ Mạc Lăng Yến buồn bã rời khỏi, Vãn Tình nhanh chóng nắm chặt tay.

Mạc Lăng Thiên, kẻ vô tình như anh mà lại có một người em gái kiên cường như thế. Cô không nên nghĩ họ là cùng một loại người.

Mạc Lăng Yến đến lần này là vì muốn Vãn Tình buông bỏ hận thù, cũng là vì muốn tốt cho Mạc Lăng Thiên. Vãn Tình cười tự giễu, cô chưa từng muốn trả thù Mạc Lăng Thiên, chẳng phải tất cả mọi chuyện này đều là do Kiều Tân Phàm ban tặng hay sao?

Kiều Tân Phàm ơi là Kiều Tân Phàm, anh mưu tính đã lâu, chỉ đợi tôi rơi vào lưới để cho anh diễn trò phải không?

Vãn Tình phát hiện, mỗi khi nghĩ đến Kiều Tân Phàm, cô lại không nhịn được mà buồn bã. Anh giả giả thật thật, tất cả sự dịu dàng của anh, đi gặp quỷ hết đi.

Vãn Tình không nhìn đến ánh mắt của các đồng nghiệp, cô về đến văn phòng của mình, bỏ đi suy nghĩ về Kiều Tân Phàm trong đầu, cô chăm chú làm việc.

Trên thực tế, thái độ thản nhiên của Vãn Tình chính là cách tốt nhất để ngăn chặn lời đồn đại. Đối mặt với một Hạ Vãn Tình cứng đầu, các đồng nghiệp cũng dần mất đi hứng thú nhiều chuyện.

Vãn Tình cố gắng thích ứng với cuộc sống độc thân một mình, chỉ là mỗi khi ăn cơm thì hơi nhàm chán, dù cho là ra ngoài ăn hay tự mình nấu thì đều khá phiền toái.

Mạc Lăng Thiên gần như đã biến mât khỏi trí nhớ của cô, còn Kiều Tân Phàm như một giấc mộng đã qua, cuộc sống của cô lại yên tĩnh như mặt hồ.

Cho đến một ngày thời tiết xấu, trời mưa to không ngừng, vào lúc tan tầm, tất cả các đồng nghiệp đều ngại trời mưa, trong khi đó Vãn Tình ở lại văn phòng để tăng ca, cô không hề bị bão tố ảnh hưởng đến.

Chín giờ tối, mưa đã bắt đầu nhỏ dần, rốt cuộc Vãn Tình cảm thấy vừa đói vừa khát, cô ngẩng đầu lên, những tài liệu cô đang đọc cũng khiến cô choáng váng mặt mày.

Cô xoa xoa mắt, sau đó mở ngăn tủ ra thì phát hiện ra mình không có mang theo ô.

Các đồng nghiệp trong văn phòng đều đã đi cả rồi, chỉ còn lại một mình cô. Vãn Tình hơi ủ rũ nhìn mưa rơi bên ngoài, cuối cùng cô vẫn quyết định đội mưa về nhà.

Dưới lầu, Vãn Tình đưa tay hứng nước mưa, bất giác cô nhẹ nhàng thở phào, cô vui sướng vì ông trời thật có mắt.

Cô chỉnh lại túi xách, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng đột nhiên cô kinh ngạc với những gì mình nhìn thấy. Lòng cô như bị đập một cái, Vãn Tình dừng bước, từng giọt mưa nhỏ rơi trên mặt cô, cảm giác lành lạnh tràn vào trong lòng, cô nhìn người đàn ông đang cầm ô đứng ở góc đường kia.

Thân hình anh cao lớn giống như người mẫu trong quảng cáo, ánh mắt hút hồn như trước kia, nhưng lại khiến Vãn Tình nhíu chặt mày, cô không thèm để ý đến ánh mắt dịu dàng như nước của anh. Khi anh bước nhanh đến, Vãn Tình tức giận, cô dứt khoát xoay người bỏ đi.

“Vãn Tình!”

Giọng nói réo rắt quen thuộc, vừa dịu dàng lại vừa đau lòng, thật sự rất có lực sát thương.

Vãn Tình không để ý đến tiếng gọi của Kiều Tân Phàm, mà cố gắng chạy thật nhanh bằng chiếc giày cao gót của mình.

Nhưng người phía sau cô chân dài, nên anh đã bắt lấy cánh tay của cô, cùng lúc đó chiếc ô đã che trên đầu cô. Vãn Tình dùng sức tránh đi nhưng không tránh được. Cô không thể không nhìn người đàn ông khiến lòng cô náo loạn này, cô trừng mắt nói:

“Kiều Tân Phàm, anh quậy chưa đủ sao?”

Ánh mắt của Kiều Tân Phàm dưới làn mưa sáng trong mà dịu dàng, khóe môi anh hơi mỉm, anh áy náy nhìn cô:

“Vãn Tình, anh đang đợi em bình tĩnh lại.”

Cảm giác này giống như thể họ là những người yêu nhau, anh phạm sai lầm và đang đợi cơ hội để giải thích. Anh một mực yên lặng chờ đợi, dịu dàng trông ngóng, rồi sau đó chiếm lấy thời cơ, xuất hiện vào đúng lúc cô cần nhất.

“Kiều Tân Phàm, anh thật là thông minh, tôi đang bình tĩnh đây, nhưng tôi cũng rất tỉnh táo.”

“Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có dịu dàng đế mức nào, dù cho anh dẻo miệng ra sao thì tôi cũng sẽ không động lòng đâu. Sự ấm áp của anh, anh hãy mang nó đi đi. Sự nhiệt tình của anh, anh hãy để dành cho người anh muốn quý trọng kìa. Hạ Vãn Tình tôi không cần. Buông ra.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.