Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 69: Chương 69: Anh hãy mang sự dịu dàng của anh đi đi (phần 5)




Anh ung dung cao quý, tài giỏi hơn người, mặc dù đứng trong đêm mưa nhưng vẫn toát ra một phong thái thong dong, tao nhã. Ngón tay anh thon dài cầm lấy cán ô, một trận gió lớn thổi đến làm cho tóc anh hất tung. Vãn Tình thậm chí còn có thể nhớ đến lần đầu tiên gặp anh, anh cao cao tại thượng, một phong thái không nhiễm bụi trần.

Khi đó, cô không hề nghĩ rằng họ sẽ cùng hô hấp trong cái thế giới chật chội này, lại càng không ngờ đến sự ấm áp và cả tàn khốc mà anh dành cho cô, khiến cho họ từng bước từng bước trở nên xa xôi.

Ngũ quan tinh xảo của Vãn Tình tỏ ra lạnh lùng và dứt khoát. Ánh mắt cô sắc bén xuyên qua màn đêm, khi cô liếc qua anh, tất cả những hứa hẹn dịu dàng ngày đó đều như nước chảy, qua thời gian đã trở thành nỗi giận. Chung quy là vì cô bị anh tổn thương quá sâu.

Tiếng thở dài của Kiều Tân Phàm bị tiếng mưa rơi trên tán ô làm cho lạc đi, nhưng thần sắc bất đắc dĩ kia của anh lại hoàn toàn lọt vào mắt Vãn Tình.

Cô buồn bực không thôi, như thể anh đã sớm đoán trước được, anh không bỏ đi vì sự tức giận của cô, lại càng không buồn bực vì thái độ không tốt của cô mà ngược lại nhìn anh mà xem, anh yên lặng như đêm tĩnh, nhận lấy sự hỗn loạn, bao dung tất cả cảm xúc của cô.

Vãn Tình không vùng khỏi bàn tay mạnh mẽ của anh, cô càng không trốn thoát được ánh mắt dịu dàng của anh. Cô muốn dũng cảm lên, nhưng lại phát hiện ra khi đứng trước mặt anh, mọi thứ cô che dấu đều uổng phí.

Chính Vãn Tình cũng không ý thức được dáng vẻ cô căm giận trừng bắt nhìn anh xinh đẹp đến mức nào. Chỉ nghe thấy Kiều Tân Phàm mở miệng nói:

“Vãn Tình, cẩn thận suy nghĩ xem vì sao anh không nói với em sự thật rằng anh và Lai Tuyết là anh em cùng cha khác mẹ.”

Cô không khỏi nhìn về phía ánh mắt sáng quắc của anh, Vãn Tình rõ ràng không muốn nó chuyện với anh, nhưng ngữ điệu và biểu cảm này của anh khiến cô phải tự hỏi ý anh là gì.

Vì sao chứ? Nếu như anh nói cho cô biết thì căn bản là họ sẽ không tiến hành đính hôn, mà cô và Kiều Tân Phàm lai càng không đi đến bước đường này.

Đúng vậy, quá hoang đường, là cô hận Mạc Lăng Thiên, chán ghét Lai Tuyết, nhưng không đên mức muốn báo thù. Bởi vì trả thù như vậy thật sự quá tầm thường, việc tự khiêng đá đập vào chân mình, hy sinh danh dự và tự tôn của cô là không đáng.

Cho nên Kiều Tân Phàm che dấu chân tướng này, để có thể hủy hôn lễ vào đúng thời khác mấu chốt, đây cũng là dự tính từ đầu mà Kiều Tân Phàm đã tốn bao tâm tư khi muốn kết hôn với cô sao?

Còn vứt bỏ tài phú và địa vị ở Kiều Thị căn bản là lời nói vô căn cứ. Bởi vì anh anh không thể cưới cô, mà cô lại càng sẽ không gả cho anh, cho nên anh mới có thể thản nhiên như vậy sao?

Nhưng nếu chỉ có như thế thì Kiều Tân Phàm sao lại cố ý đuổi theo cô làm gì, cần gì phải đối phó với cha mẹ và đồng nghiệp của cô chứ?

Nếu thật sự muốn phá hôn lễ của Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên thì anh cũng không cần phải manh động như vậy. Chỉ cần anh đưa cô đến tham dự lễ cưới của Lai Tuyết thì cũng đủ lực sát thương còn gì?

Vãn Tình nghĩ rồi lại nghĩ, bất giác cô lóe lên một suy nghĩ.

Kiều Tân Phàm nói anh thật lòng muốn két hôn với Hạ Vãn Tình.

Đây là sự thật chăng?

Nếu không phải thật thì vì sao lúc này đây Kiều Tân Phàm lại đang đứng trước mặt cô?

Nếu không phải thật thì giờ phút này anh cần gì phải nhận lấy sự tức giận và chỉ trích của cô chứ?

Chẳng lẽ cô còn giá trị lợi dụng, đến mức đáng để anh cố chấp như vậy sao?

“Cưới tôi thì anh sẽ trả giá khi bị mọi người xa lánh.”

Vãn Tình vạch trần sự thật này, trưởng bối nhà họ Kiều phản đối đến cùng như vậy. Vãn Tình tin rằng Kiều Tân Phàm sẽ biết sợ.

“Anh biết, vạn sự khởi đầu nan mà.”

Câu này anh có từng nói qua, ‘vạn sự khởi đầu nan’. Vãn Tình bỗng hiểu được ý tứ của câu nói này. Lòng cô run lên, là thật sao? Kiều Tân Phàm, anh thật sự muốn tôi cùng anh chia sẻ quang vinh hay là gánh lấy nhục nhã?

“Kết hôn với tôi cũng không thể mang đến ích lợi gì cho anh cả.”

Vãn Tình tiếp tục nói lên sự thật, không phải là cô không muốn giúp, mà là hiện tại cô đã thật sự đi khỏi nhà rồi, cô càng không có mặt mũi nào lại cầu xin cha cô cái gì nữa.

“Hạ Vãn Tình, cái não nhỏ của em thật không có tác dụng gì cả.”

Kiều Tân Phàm nhíu mày, Vãn Tình còn chưa kịp thu hồi dáng vẻ mờ mịt không hiểu của mình thì anh đã bất đắc dĩ cười khổ, anh chậm rãi nhìn cô, giọng anh tràn đầy dịu dàng và cưng chiều.

“Anh có ý gì?”

Vãn Tình không muốn bị thua bởi sự dịu dàng của anh, chẳng lẽ từ đầu đến cuối đều là do cô hiểu lầm anh sao chứ? Chẳng lẽ từ đó đến nay đều là cô tự mình chuốc lấy sao?

“Kết hôn với em, có lẽ là bởi vì anh có một tình cảm rất khác lạ dành cho em.”

Anh nói đến là tự nhiên, lời vừa nói ra, ánh mắt anh nhìn Vãn Tình có gì đó rất kỳ lạ. Vãn Tình chưa từng nghĩ đến là lý do này, nhất thời cô sửng sốt, ngạc nhiên, trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy xuôi. Người mà bao ngày qua cô cố gắng quên đi, như thể đã rút hết sức lực của cô. Cô không khỏi đẩy tay anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra cẩn thận phòng bị. Đây nhất định là nói đùa thôi.

“Kiều Tân Phàm, lý do này thật đáng buồn cười, tôi không tin.”

Vãn Tình không kìm được mà đỏ mặt, trong đầu cô nhớ lại khi cô và anh gặp nhau và khi cô quyết định kết hôn với anh, tất cả đều lạnh lẽo. Hơn nữa, một người đàn ông hoàn mỹ như anh, sao lại có thế thích một cô gái thất bại trong hôn nhân như cô chứ? Lại càng sao có thể vì cô mà từ bỏ hết địa vị và tài phú của nhà họ Kiều?

Thích nhiều đến thế cơ à? Vì cô nhất quyết suy nghĩ như vậy, cho nên lời Kiều Tân Phàm nói chính là lừa gạt.

Vãn Tình tỏ ra cảnh giác, làm cho cô giống như một con nhím đang xù lông.

“Nếu em không tin thì hãy gả cho anh đi.”

Kiều Tân Phàm lại khủng bố cô, như thế này rất không hợp với hình tượng nhã nhặn bình thường của anh. Vãn Tình không thể không phòng bị, cô lập tức bác bỏ:

“Không, dù cho anh thật sự có tình cảm khác lạ dành cho tôi đi chăng nữa thì tôi chỉ có thể nói cảm ơn, tôi rất ngu ngốc, không hiểu được thế giới của anh đâu. Kiều Tân Phàm, dừng trò chơi này lại ở đây đi!”

Dáng vẻ thẹn thùng vừa rồi của Vãn Tình hoàn toàn biến mất mà thay bằng sự đề phòng hết sức rõ ràng. Tất cả sự chờ mong trong mắt Kiều Tân Phàm trở nên ảm đạm, khuôn mặt tuấn nhã của anh hơi mất mát.

Vãn Tình không thèm để ý đến sự mất mát của Kiều Tân Phàm, cô hất tay anh ra, quay người bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.