“Mày ~”
Bởi vì ánh mắt lạnh lùng và giọng điệu tàn nhẫn của Kiều Tân Phàm, mặt Lai
Phượng Nghi trắng bệch, bà mím môi không nói gì được, vẻ mặt đã trở nên
bối rối, cúi thấp đầu.
“Hỗn láo, Tiểu Tuyết là em gái mày, mày như vậy khiến nó xấu hổ. Còn không xin lỗi dì đi.”
Kiều Qúy Vân chưa từng nổi nóng với con mình bao giờ, khi thấy Lai Phượng
Nghi lúng túng như thế, rốt cuộc ông không nhịn được mà gầm lên, trong
mắt ông hiện rõ sự trách cứ dữ dội. Nhưng Kiều Tân Phàm chỉ cười lạnh
một tiếng:
“Xin lỗi? Ông muốn tôi đi xin lỗi người đàn bà vì mang thai con của ông mà suýt chút nữa làm hại mẹ tôi khó sinh sao?”
Vãn Tình thậm chí có thể nghe thấy tiếng Kiều Tân Phàm nghiến răng, anh đã
không còn giữ được sự bình tĩnh, ung dung nữa. Cô hoàn tòn có thể cảm
thấy được tâm trạng anh dao động, chỉ e rằng giờ phút này mọi sự chú ý
của anh đều hướng về Lai Phượng Nghi, anh căn bản không hề bận tâm đến
cảm nhận của cô.
Nhất thời sắc mặt Kiều Qúy Vân cũng biến đổi
trước lời chất vấn tức giận của Kiều Tân Phàm, vẻ mặt ông cứng ngắc, vô
lực trừng mắt liếc anh.
“Mặc kệ như thế nào thì cha con cũng đã
biết Lai Tuyết, con bé chính là em gái của con, là con gái của nhà họ
Kiều chúng ta, sao có thể chối bỏ. Tâm Phàm con một vừa hai phải thôi,
đừng làm cho mọi ngườ ở đây đều bối rối, nhất là cô Hạ.”
Bà Kiều
nói ngay đúng trọng tâm khiến Kiều Tân Phảm ngẩn ra, nhưng anh cũng
không nhìn Vãn Tình, còn cô lạnh lùng nhìn anh chăm chú, không nhìn thấy vẻ mặt của cha mẹ đã sớm cứng đờ.
Kiều Tân Phàm đả kích cô, lại thêm cả Mạc Lăng Thiên, điều này khiến cho cô lúc này lòng như thiêu đốt, phẫn nộ đến đau đớn.
Còn Lai Tuyết ngoài bất bình thay cho mẹ mình thì cũng bất mãn với cả Vãn
Tình. Lai Tuyết như vậy, còn Mạc Lăng Thiên thì sao, ánh mắt lạnh lùng
của anh ta dường như đang xem cô như một kẻ điên đi.
Hành vi lần
này của Kiều Tân Phàm không phải là cứu cô khỏi dầu sôi lửa bỏng, mà
chính là đẩy cô vào tình thế không còn gì cứu vãn.
Nhưng lời anh nói vì cô lúc này lại khiến cô càng cứng đờ:
“Tôi thật lòng muốn cưới Hạ Vãn Tình, không có liên quan đến các người.”
Từng câu từng chữ Kiều Tân Phàm nói đều hết sức nghiêm túc. Nói xong, anh
lền kéo Vãn Tình ra ngoài, cô cũng không chần chừ mà bước nhanh theo
bước chân giận dữ của anh.
“Tiểu Tình, đứng lại.”
Chỉ cần
nghe giọng mẹ cô thôi cũng đủ biết là bà đang tức giận dữ dội. Qủa thật
là buồn cười, nhà họ Kiều náo loạn để lộ thân phận đáng xấu hổ như thế,
đừng nói họ không cho phép hôn sự này của cô, mà nhà họ Hạ cũng không
cho phép mối quan hệ hoang đường này.
“Tân Phàm, con đã có đối tượng xem mặt rồi, hơn nữa cũng đã gặp cha mẹ cô ấy, sao con lại có thể vô trách nhiệm như thế?”
Giọng bà Kiều không nặng không nhẹ, khiến cho lòng Vãn Tình nhất thời lại cảm giác như bị người ta hung hăng cứa vào hai nhát.
Đúng vậy, ngoài phẫn nộ, buồn bực, xấu hổ và bối rối thì còn có một cảm giác tổn thương.
Đó chính là vết thương đáng buồn cười, nhục nhã nhất là Kiều Tân Phàm gây ra cho cô.
Cuối cùng, bàn tay Kiều Tân Phàm thả lỏng một chút, Vãn Tình không màng đến
đau đớn, cô hung hăng giật tay ra, xoay người mạnh mẽ tặng cho anh một
cái tát trên khuôn mặt tuấn tú kia. Cô tát đến mức lòng bàn tay cũng đau rát, nhưng vẫn không thể giảm bớt buồn bực và thống hận trong lòng cô.
“Kiều Tân Phàm, anh xem Hạ Vãn Tình tôi là cái gì?”
Mắt cô long lanh nước, đều là do anh gây ra, mất đi sự dịu dàng hứa hẹn mà
cô tin tưởng, mất đi niềm tin của cô rằng anh có thể quang minh chính
đại bắt đầu lại từ đầu cùng cô. Cuối cùng lại buồn cười như thế, anh đem hết tự tôn của cô phơi bày ra trước mặt những người này. Rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì?
Nét mặt Kiều Tân Phàm vốn lạnh lùng, hờ
hững đã sớm trở nên nhu hòa hơn, ánh mắt nghiêm túc thống hận dành cho
Lai Phượng Nghi vừa rồi cũng biến thành dịu dàng, áy náy. Anh gần như
yên lặng chịu đựng cảm xúc của Vãn Tình, trên mặt anh viết hai chữ xin
lỗi.
Ánh mắt này giống như khi cô gặp anh ở trung tâm thương mại
tối hôm qua, dịu dàng đến mức có thể tước hết mọi sự kiên cường và đề
phòng của bát kì cô gái nào, nhưng lại đủ để khiến Vãn Tình tức giận.
“Kiều Tân Phàm, anh cho rằng chỉ cần anh dịu dàng với tôi một chút thì sẽ có tư cách tàn nhẫn với tôi trăm lần hay sao?”
Mắt cô lấp lánh nước, sự thống hận này chỉ có chính cô hiểu được, loại tình cảm này quá phức tạp, thậm chí còn hơn cả sự nhục nhã và lạnh nhạt mà
Mạc Lăng Thiên đối với cô.
Kiều Tân Phàm vừa xuất hiện trong đời cô thì liền lừa gạt, hủy diệt mọi hy vọng của cô, khiến cho cô không còn đường lui.
“Đừng tỏ ra dịu dàng như thế. Đừng đeo chiếc mặt nạ đó mà nhìn tôi nữa. Tôi
không cần vẻ ngoài cao quý, nhưng nội tâm ích kỷ của anh nữa. Anh trả
thù ai, hay từng bị ai tổn thương không liên quan đến tôi. Anh không nên lôi tôi nào trò chơi này của anh để rồi xem tôi như con ngốc để mà đùa
giỡn.”
Lần đầu tiên gặp nhau sau đau khổ, tự tin tưởng của anh,
sự giúp đỡ của anh, những lời an ủi của anh, tất cả đều là đồ bỏ đi,
khiến Vãn Tình dở khóc dở cười.
Tưởng rằng hôn sự của họ chỉ là
vì ích lợi, mặc dù không có cảm tình, nhưng cũng không làm cho nhau quá
mức khó xử. Mặc dù cha mẹ phản đối, ngay cả một khắc tưởng chừng như đã
hết kia cũng không đánh đổ được trăm phương ngàn kế anh bày ra để đến
gần cô, cuối cùng lấy được sự tin tưởng và dũng khí của cô, nhưng rồi cô lại đổi lấy tổn thương và nhục nhã như thế này.
Cô thật sự đã bị dáng vẻ ung dung, tao nhã của người đàn ông này đùa giỡn, anh ta cũng
đối xử với cô gái khác như thế, thậm chí đã đến gặp cha mẹ hai bên luôn
rồi mà lại còn có thể dõng dạc nói thật lòng muốn cưới cô như thế.
Cô dựa vào cái gì để mà tin tưởng đây?
Một người đàn ông hoàn mỹ, gia thế phi phàm, tướng mạo xuất chúng như vậy
vì sao lại có thể thật lòng cưới một người phụ nữ từng ly hôn như cô
chứ?
Nếu không phải là dối trá thì còn có thể là gì?
“Rốt cuộc tôi cũng hiểu được ‘ngụy quân tử’ là như thế nào. Kiều Tân Phàm, anh đúng là tài giỏi không ai sánh bằng.”
Khi Vãn Tình nói lời này, cô hận không thể dùng hết sự ác độc để nguyền
rủa, trào phúng, thống hận. Thậm chí tính cả phần của Lai Tuyết kia,
đúng vậy, bởi vì anh mà khiến cô không còn chút tự tôn nào trước mặt
tình địch. Vì anh mới làm cho một lần nữa trở nên khó xử trước Mạc Lăng
Thiên.
Vãn Tình nói xong, trong mắt cô, tận đáy lòng cô đều rất lạnh lùng, khiến cho Kiều Tân Phàm trở nên bất đắc dĩ và lo lắng.