“Thật xin lỗi Vãn Tình, anh cũng không hề nghĩ đến sẽ tổn thương em như thế.”
Lời xin lỗi của Kiều Tân Phàm lộ rõ sự áy náy, chân thành mà dịu dàng, so
với tối hôm qua anh nhất quyết ôm chặt cô, đuổi theo cô, thì giờ phút
này e rằng anh không có mặt mũi nào mà níu kéo cô nữa.
Vãn Tình cười trào phúng, lạnh lùng đến tàn nhẫn.
“Kiều Tân Phàm, anh đừng như vây, chúng ta chẳng là gì của nhau cả, đừng ra
vẻ không thể để mất tôi nữa. Tôi không hiểu người đàn ông bí hiểm như
anh, cũng không muốn nhìn anh thêm nữa. Anh có biết không, so với sự
lanh lẽo, vô tình của Mạc Lăng Thiên, thì kiểu như anh càng tàn nhẫn
hơn. Tôi thà rằng anh ta từ đầu đến cuối đều không nói yêu tôi, còn hơn
anh giả vờ giả vịt đùa bỡn.”
“Hạ Vãn Tình tôi là người từng ly
hôn, là người từng bị bỏ rơi, nhưng vậy thì sao chứ? Tôi thà tan xương
nát thịt như thế, cả đời không thể quay lại, còn hơn sự giúp đỡ dối trá
của anh, lại càng không cần sự dịu dàng tùy tiện của anh. Hừ.”
Ánh mắt Vãn Tình hết sức kiên định, nếu nhất định đã không thể quang minh
chính đại mà vui vẻ, không thể lạc quan sau đau thương, vậy thì mặc dù
cuộc sống có u ám, cô cũng không sợ, lại càng không ham cuộc hôn nhân
với nhà giàu, quý tộc phù hoa, dối trá này.
Vãn Tình lạnh lùng
ngẩng mặt, như muốn che đi mọi sự yếu đuối của mình, nhưng vừa xoay
người thì liền nhìn thấy Mạc Lăng Thiên đã đứng bên cạnh từ bao giờ. Vẻ
mặt anh ta vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn cô lại không mừng, không
giận, chỉ là thoáng chăm chú mà thôi.
Bên cạnh anh ta lại có thêm cả kẻ gây ra trò cười, Lai Tuyết. Dù cho bây giờ vẻ mặt cô ta không có
cảm xúc gì cả, nhưng vẫn khiến Vãn Tình đau nhói.
“Vãn Tình, nghe anh giải thích có được không?”
Dù đối mặt với sự lạnh lùng cùng lời nói móc như thế của Vãn Tình, nhưng
Kiều Tân Phàm vẫn nhăn mày, vẻ mặt tràn ngập áy náy muốn giải thích. Đây thật đúng là diễn trò lại còn nhập tâm đến thế.
“Giải thích cái
gì? Anh cho rằng lần nào tôi cũng sẽ bao dung sao? Anh cho rằng tôi còn
có thể cùng anh diễn trò tình cảm hay sao? Kiều Tân Phàm, tôi nói cho
anh biết, chuyện hôm nay dừng ở đây, tôi sẽ không tìm sự an ủi từ anh
cho vết thương của mình nữa, lại càng không cần anh đả kích Mạc Lăng
Thiên. Các người bất quá chỉ là người qua đường mà thôi, tôi không cần,
vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại nữa!”
Sự đau đớn và tức giận
đang đè áp trong lòng giống như là máy trộn bê-tông vậy, chà đạp đến tan nát trái tim cô. Vãn Tình cảm thấy mình lại bi lụy, rất ‘Quỳnh Dao”
rồi. Cô xoay người, không bao giơ để ý đến ánh mắt dịu dàng, hay lời xin lỗi thật lòng của Kiều Tân Phàm nữa.
Cô không xứng nổi với cậu
ấm như Kiều Tân Phàm, cô sẽ không vào căn nhà họ Kiều kia, cũng không
muốn chung một mái nhà với Lai Tuyết.
“Hạ Vãn Tình, em đừng quật
cường như vậy. Em quên rằng chúng ta đã ưng thuận, hứa hẹn dù sau này có bất kì khó khăn nào cũng tuyệt đối không được từ bỏ, càng không được
đối ý sao? Anh chưa từng hối hận khi muốn kết hôn với em.”
Giọng
Kiều Tân Phàm gấp gáp, cảm giác như thể anh muốn đuổi theo, Vãn Tình
cũng dừng lại, cô xoay người nhưng không nhìn đôi mắt trong suốt mong
chờ kia mà chỉ bình tĩnh đáp:
“Đó là lời hứa lấy công bằng làm
nền. Kiều Tân Phàm, tôi không phải là đồ chơi của anh, tôi cũng không
yếu đuối đến mức đó. Không có anh, chúng ta đều có thể tự sống tốt. Lời
hứa này, vốn giống như là thứ quần áo không vừa vặn, cho nên ném ngay
đi.”
Vãn Tình lạnh nhạt nói, cô mới vừa quá tức giận, giờ đây cô
kiệt sức rồi, chỉ có thể bình tĩnh bảo vệ tự tôn cả mình thì cô mới có
thể không tiếp tục chật vật và đau lòng nữa.
“Vãn Tình ~”
Vãn Tình kiêu hãnh bước đi, không để ý đến tiếng gọi của Kiều Tân Phàm. Ánh mắt anh tiếc nuối, anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Mặc kệ gương mặt tuấn tú xuất sắc của anh, tất cả đều không thuộc về cô.
Kiều Tân Phàm
không đuổi theo, Vãn Tình cũng không hy vọng anh đuổi theo. Nhưng sự mất mát trong lòng cô vẫn dâng lên như thủy triều.
Cô nói không cần là nói dối, nói không thèm để ý lại càng là lừa mình dối người.
Nếu không, cô sẽ không cảm thấy đau đớn như thế khi thấy Mạc Lăng Thiên sau khi ly hôn.
Bằng không, cô sẽ không xem Kiều Tân Phàm như cứu rỗi, dần dần vô tình ỷ lại sự dịu dàng cả anh, tin tưởng âm mưu của anh ta, chờ mong cái gọi là
mãi mãi.
Kiều Tân Phàm, anh xem nhẹ mối quan hệ của chúng ta, chỉ vì để nhấn tôi càng sâu vào thung lũng sao?
Chẳng lẽ anh là ác ma ẩn sau Mạc Lăng Thiên sao?
Vãn Tình chậm rãi ngồi xổm xuống, cô chỉ cảm thấy cả người không còn sức
lực, cô không thở nổi, rất mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi.Chỉ là phát hiện
cô chưa từng tìm một nơi để nghỉ chân. Khi cô muốn bình tĩnh lại sau khi bị tổn thương thì miệng vết thương lại bị người khác xối nước vào.
Đời người, thật đúng là giống như một trò hề, nhất là cô không khỏi cười khổ trước trò cười mà Kiều Tân Phàm bày ra.
Hạ Vãn Tình, cố gắng một chút, kiên cường lên, không được sợ hãi!
Kiều Tân Phàm, anh không nên dịu dàng với tôi, lại càng không nên tàn nhẫn như vậy.
Nước mắt vẫn chảy ra từ khuỷu tay, giờ phút này Vãn Tình hận sự dịu dàng của Kiều Tân Phàm hơn cả nỗi hận dành cho Mạc Lăng Thiên.
Một bàn tay to khoát lên lưng Vãn Tình, anh thở dài rất nhẹ, cô không kịp nghĩ nhiều, liền ôm lấy anh khóc nấc lên.
“Anh hai ~”
Mặc kệ lúc này họ có phải anh em thân thết hay không, Vãn Tình không bân
tâm nhiều như vậy nữa, cô chỉ dựa vào lòng Hạ Vãn Dương, khóc ra hết mọi khó chịu trong lòng.
“Ai!”
Vãn Tình được Hạ Vãn Dương ôm
trong lòng mà khóc thút thít, cô không thể nghe thấy anh thở dài, ánh
mắt anh dịu dàng không nói nên lời, trong mắt anh tràn đầy áy náy, quan
tâm, xin lỗi, lại thêm vẻ mặt thâm trầm, tiếc nuối của anh. Cả hai dần
dần yên lặng, bình tĩnh như mặt nước hồ nhẹ gợn sóng.
Không biết qua bao lâu, Vãn Tình thôi không phát tiết nữa, cô lau nước mắt, bình tĩnh nói:
“Anh hai, em muốn đi thư giãn.”
Hạ Vãn Dương nghe xong, anh thoáng nhíu mà, nhưng thấy Vãn Tình kiên quyết như thế thì vẫn gật đầu đồng ý.