Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 164: Chương 164: Điểm yếu của lòng nhân từ (Phần 2)




Mặc dù Kiều Tân Phàm buông Vãn Tình ra một cách hết sức thản nhiên, nhưng người sáng suốt chỉ cần nhìn là nhận ra hai người trong phòng này vừa làm những chuyện cực kỳ thân mật. Bằng không thì nữ bệnh nhân sẽ không đỏ mặt, còn chàng trai kia thì tinh thần lại cực kỳ vui vẻ như vậy.

“Cha, mẹ, Tuyết Dao ~”

Vãn Tình mặc kệ sự bối rối của mình, cô không khỏi hết sức ngạc nhiên, Hạ Chính Lãng và Cát Mi Xảo lúc này cũng không câu nệ, lạ mỉm cười hiền hòa.

“Gặp Tuyết Dao trên đường đến đây, con bé vừa đáp máy bay là đến tìm con ngay.”

Hạ Chính Lãng vừa dịu dàng nói, mỉm cười ôn hòa, vừa đặt valy xuống ở cửa. Tuy rằng trông ông có vẻ mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn tuyệt đối tinh anh. Còn người kia vừa vui vẻ, vừa lo lắng nhìn Vãn Tình, sau đó cẩn thận ôm cô như sợ chạm vào vết thương của cô.

Đây chính là người bạn thân nhất từ trước đến nay trong đời Vãn Tình, trước đây cũng từng có Lai Tuyết, nhưng mọi thứ đã bị xóa nhòa.

“Tuyết Dao, thật không ngờ sẽ gặp lại cậu, mình vui lắm.”

Trong công việc, Hạ Vãn Tình luôn nghiêm trang, trong cuộc sống, cô lại càng cẩn thận. Nhưng giờ phút này Vãn Tình lại hết sức vui mừng, hồn nhiên ôm chặt lấy Tuyết Dao không chịu buông.

“Được rồi, người bệnh à, nếu mà cứ ôm thế này thì anh chàng sau lưng cậu sẽ ghen tị mất. Mau mau khai báo, anh ta là ai vậy?”

Liêm Tuyết Dao có một cái tên rất thơ văn, lại có một sự hấp dẫn kỳ lạ, tính cách cô tuy tùy tiện, nhưng thẳng thắn, chân thành, cho đến bây giờ vẫn luôn yêu ghét rõ ràng.

Hiển nhiên là hai năm không gặp, cô không biết rõ tình hình hiện tại của, nhưng cô cũng không gặng hỏi, mà chỉ rất tự nhiên đón nhận những gì Vãn Tình muốn nói.

“A, anh ấy là chồng mình, Kiều Tân Phàm.”

Khi Vãn Tình mỉm cười giới thiệu, dáng vẻ cô rất tự nhiên và hạnh phúc, mặc dù thoáng xấu hổ nhưng lập tức bình thường trở lại, thay vào đó, cô điềm tĩnh mỉm cười.

“Ồ ~ Xin chào anh Kiều, tôi là Liêm Tuyết Dao, bạn thân nhất của Vãn Tình.”

Bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài dưới lớp áo sơ mi trắng đưa về phía Kiều Tân Phàm, ánh mắt cô quan sát kỹ anh.

“Tuyết Dao, rất vinh hạnh.”

Cách Kiều Tân Phàm xưng hô thân thiết và hiền hòa hơn Tuyết Dao, nhưng vẫn mang lại cảm giác xa cách. Khuôn mặt Tuyết Dao luôn mỉm cười tươi rói cũng phải thoáng đỏ mặt. Sau đó cô nháy mắy với Vãn Tình một cái, như muốn nói: ‘Mắt nhìn không tồi!’

Vãn Tình không khỏi mỉm cười, thấy Liêm Tuyết Dao và Kiều Tân Phàm tự giới thiệu xong, cô lại vội vàng đón cha mẹ vào phòng. Ngoài cửa, chị Dương lấp ló nói:

“Cô chủ, bà Hạ mang đến rất nhiều thuốc bổ, có khi đủ dùng cho cả cô cậu chủ đến hơn nửa tháng ấy chứ!”

Lời vừa nói ra, Vãn Tình và Kiều Tân Phàm tự nhiên quay sang cảm ơn. Nhất là Vãn Tình, từ sau khi cô và cha mẹ cãi nhau sau khi cô say rượu thì đến nay giữa họ luôn có một bức tường ngăn cách, nhưng hiện giờ mọi thứ dường như đã tự động biến mất.

“Chú, dì, hai người đến đây cháu và Vãn Tình cũng rất vui rồi, đâu cần mang nhiều thuốc vậy ạ?”

Trên thực tế, sau khi Vãn Tình bị thương, nhà họ Kiều chưa từng bạc đãi cô, nhất là Kiều Tân Phàm mỗi ngày đều về sớm chăm nom cô. Vốn là bởi vì cứu Mạc Lăng Thiên mà khiến người khác hiểu lầm, nhưng rồi chính sự hiểu lầm đó tự nó đã sụp đổ.

Mà dáng vẻ vừa rồi của hai người và vẻ mặt lúc này của Vãn Tình cũng đã đủ khiến mẹ cô tin rằng lòng cô đã sớm không còn có hình bóng Mạc Lăng Thiên nữa.

Đương nhiên, nếu họ đến sớm hơn một chút thì có lẽ đã nhìn thấy một tình huống khác. Vãn Tình cảm thấy rất may mắn khi cha mẹ cô đến vừa đúng lúc, tuy rằng có hơi xấu hổ, nhưng cô không hề muốn để người thân nhìn thấy dáng vẻ trước đó của mình.

“Đợi làm xong hôn lễ thì cũng đều là người một nhà rồi, còn khách sáo gì với dì nữa chứ. Nghe nói bà nội cháu cho người nấu cho Vãn Tình rất nhiều món bổ huyết, dinh dưỡng. Thân làm mẹ vợ như ta cũng không thể lơ là được.”

Cát Mi Xảo dịu dàng, cười đùa thế này quả thật rất hiếm thấy, hiển nhiên là bởi vì bà rất vừa lòng với chàng con rể Kiều Tân Phàm này. Chẳng cần nói đến điều gì khác, chỉ riêng việc nhà họ Kiều giành được hạng mục khu nghỉ dưỡng thôi cũng đủ khiến cha mẹ Vãn Tình vui vẻ.

“Cảm ơn mẹ!”

Vãn Tình không tiếc lời cảm ơn, đối với Cát Mi Xảo, cô dần dần trở nên khách sáo và xa cách. Có lẽ đây là một dạng thiên tính của phụ nữ. Cho dù nhiều năm mẹ con thân thiết, thì cũng không còn cách nào để quay lại nữa.

“Khách sáo gì với mẹ chứ, mẹ không biết thế nào là tốt nhất, chỉ chọn những bài thuốc quen thuộc bình thường, ngoài bổ huyết, còn có thể dưỡng thân thể, đợi đến lúc mang thai cũng có thể dùng được.”

Lời Cát Mi Xảo nói khiến Vãn Tình không khỏi đỏ mặt, đứa bé ư?

Xem ra bà Kiều hy vọng đứa bé, cha mẹ cô cũng kỳ vọng cô mang thai con của Kiều Tân Phàm, mục đích là gì chứ? Một trong số những nguyên nhân quan trọng nhất chính là để củng cố cuộc hôn nhân này.

“Dì nghĩ thật chu đáo, cháu và Vãn Tình sẽ chú ý ạ.”

So với sự bối rối, thất thần của Vãn Tình thì Kiều Tân Phàm thản nhiên hơn, như thể việc mang thai là một chuyện rất dễ dàng, rất tự nhiên vậy.

“Vãn Tình, mình giành trước chức mẹ nuôi của cục cưng đấy nhé. Có tin vui thì đừng quên báo cho mình.”

Liêm Tuyết Dao cũng rất vui vẻ khiến Vãn Tình không khỏi trừng mắt liếc cô một cái, càng nói càng đi xa quá rồi, làm như là cô thật sự lập tức sẽ mang thai không bằng.

Nhất thời không khí trong phòng bệnh vui vẻ lên rất nhiều, nói qua nói lại vài câu thì Cát Mi Xảo mở lời muốn về trước.

“Ở đây đã có Tân Phàm trông nom rồi, cha mẹ cũng yên tâm rồi. Tuyết Dao vừa về nước, các con hẳn là có rất nhiều điều muốn nói với nhau. Mẹ va cha con còn phải tham gia một bữa tiệc, không còn sớm nữa nên phải đi thôi.”

Vãn Tình vội vàng tiễn cha mẹ ra đến cửa, nhìn thấy họ vui vẻ rời đi, lại nghe thấy Cát Mi Xảo nói:

“Tiểu Tình, xem như đã ổn định rồi, bây giờ phải thú giục Vãn Dương thôi.”

Không chỉ có Vãn Tình mà cả Liêm Tuyết Dao cũng đã nghe thấy lời bà nói. Vãn Tình không khỏi liếc nhìn Tuyết Dao, rồi mỉm cười ôn hòa.

“Tuyết Dao, lần này có cơ hội rồi đấy!”

Vãn Tình nháy mắt đùa giỡn, còn Tuyết Dao lại không tránh được bối rối và khẩn trương, nhưng rồi cũng ra vẻ bình tĩnh phủ quyết:

“Nói bậy bạ cái gì đấy, mình còn không biết là anh trai cậu thích ai sao.”

Lời vừa nói ra, Vãn Tình không khỏi cảm thấy khó chịu. Tuyết Dao còn chưa biết những biến cố đã xảy ra, nếu không thì cô sẽ lại càng không vừa mắt với Lai Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.