Liêm Tuyết Dao là bạn thân và cũng là bạn học suốt sáu năm từ thời cấp hai đến hết phổ thông
của Vãn Tình. Còn Lai Tuyết là bạn học thời đại học của cô. Sở dĩ Liêm
Tuyết Dao và Lai Tuyết quen biết nhau là vì Vãn Tình. Nhưng dường như từ trước đến nay hai người họ đều không vừa mắt nhau.
Liêm Tuyết
Dao vẫn luôn nghiến răng nghiến lợi nói rằng Lai Tuyết là sói đội lốt
cừu, cô ta rồi sẽ ăn thịt hai anh em nhà họ Hạ. Khi đó, Vãn Tình cảm
thấy là do Liêm Tuyết Dao hận đời nên mới nói như thế, trong không khí
đầy mùi dấm chua. Nhưng bây giờ nhìn lại, lời Liêm Tuyết Dao nói thật sự rất đúng.
Có thể là do Liêm Tuyết Dao trời sinh tính tình hào
sảng, cô chẳng những không thích dáng đi yểu điệu của Lai Tyết, mà càng
không thích dáng vẻ vô cùng vâng lời, dịu dàng của cô ta. Mỗi lần nhìn
thấy Lai Tuyết, cô đều chỉ nói ‘giả vờ’.
Thật ra, đó không phải là giả vờ, mà chính là thói quen, một thói quen cố hữu của Lai Tuyết.
Nhưng Liêm Tuyết Dao lại định nghĩa đó là không đứng đắn, là hồ ly tinh.
Nhưng lúc đó Vãn Tình không dám đồng tình với nhận xét của Tuyết Dao,
bởi vì cô ấy luôn rất chán ghét với những cô gái như thế.
Thời
gian trôi qua, khi Vãn Tình kết hôn với Mạc Lăng Thiên, Tuyết Dao rất
vui, bởi vì mỗi lần hễ có Mạc Lăng Thiên là có Lai Tuyết xuất hiện.
“Hừ, cô ta chẳng thể nào dám chạy lên giường hai người mà ngồi đâu.”
Lời Tuyết Dao nói lúc đó hết sức giật gân, nhưng bây giờ nghĩ lại, thật sự
là lời dự đoán. Cô ta quả thật đã nhảy lên giường của họ ngồi rồi đấy
thôi. Nghĩ đến đây, sắc mặt Vãn Tình đã trở nên rất khó chịu.
Trước mặt cô, Liêm Tuyết Dao dù đang rất hiếu kỳ, nhưng cũng không thể truy
hỏi Vãn Tình vì sao lại ly hôn với Mạc Lăng Thiên trước mặt Kiều Tân
Phàm được.
Liêm Tuyết Dao có rất nhiều vấn đề nhưng cố gắng đè
nén không dám hỏi. Bên cạnh, Kiều Tân Phàm lại rất thức thời, anh chuẩn
bị ra ngoài để cho hai người không gian trò chuyện. Nhìn thấy hành lý
của Liêm Tuyết Dao còn đặt ở cửa, anh định mang vào trong thì nghe cô
nói:
“Kiều soái ca, à không, em rể Kiều, không cần đâu. Như thế
này, bây giờ tôi đi về đây, không làm phiền thế giới ngọt ngào của hai
người nữa. Tôi nghe nói Vãn Tình bị thương, nên trước tiên phải đến xem
sao, bây giờ còn phải mau chóng về nhà nữa.”
Từ trước đến nay
Tuyết Dao luôn rất hiếu thuận, nhưng khi trở về sau hai năm đi Mỹ, cô
lại không về nhà trước tiên, mà vội vàng đến bệnh viện. Chỉ bằng sự quan tâm này thôi cũng đã khiến Vãn Tình rất xúc động. Cho nên, ý nghĩ sâu
thẳm trong lòng cô cũng đột nhiên trỗi dậy.
Phải giúp Tuyết Dao nắm bắt hạnh phúc của cô ấy.
Còn Kiều Tân Phàm hiển nhiên cũng bị tính cách dễ chịu của Tuyết Dao cuốn hút, anh bất giác mỉm cười:
“Vãn Tình có một người bạn tốt như cô là may mắn của cô ấy.”
Liêm Tuyết Dao không khỏi đỏ mặt khi được một người tao nhã như Kiều Tân Phàm khen ngợi, cô thoáng nhìn Vãn Tình, rồi nói:
“Trời ạ, một người chồng tuyệt như vậy, cậu đào ở đâu ra vậy?”
Vãn Tình bị lời nói đùa của Tuyết Dao chọc cười, cô không khỏi lắc đầu,
quay sang nhìn vẻ mặt dở khóc dở cười của Kiều Tân Phàm, nói:
“Số phận an bài đấy!”
Lời nói này nửa như đùa giỡn, lại nửa như thật lòng. Kiều Tân Phàm nghe
xong, nụ cười trên miệng anh càng rạng rỡ, còn Tuyết Dao cũng lại càng
thêm tò mò, rõ ràng làm rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng lại không thể mở
miệng.
Đúng vậy, sau Mạc Lăng Thiên, lại có thể gặp được Kiều Tân Phàm, một người dù ở phương diện nào cũng đều khiến người khác phải
than thở, sợ hãi phúc khí của Vãn Tình. Nhưng không có ai biết rằng đằng sau sự may mắn khiến ai ai cũng ghen tị kia, cô phải gánh vác bao nhiêu áp lực và tra tấn.
“Ai dà, xem ra sau khi mình đi Mỹ, cậu đã xảy ra rất nhiều chuyện phức tạp nhỉ. Hạ Vãn Tình, cậu chẳng phải bạn tốt,
mình có để lại số điện thoại, tại sao không gọi? Tại sao mỗi lần hỏi
cậu, cậu đều thản nhiên báo cáo bình an chứ?”
Đối diện với ánh
mắt sáng ngời chất vấn không cho phép trốn chạy cũng như sự quan tâm
chân thành của Tuyết Dao, Vãn Tình chỉ mỉm cười. Có nhiều lần cô rất
muốn gọi điện thoại cho cô ấy, đặc biệt là khi cô bối rối, chật vật
nhất, nhưng rồi cô lại cố đè nén cảm xúc của mình.
Và vào thời điểm đó, Kiều Tân Phàm xuất hiện.
“Đều đã qua rồi, hiện tại mình rất ổn, cậu đừng lo lắng. Không còn sớm nữa, cậu mau mau về nhà chào bác trai bác gái đi.”
Đối diện với một Tuyết Dao như vậy, lòng Vãn Tình cảm thấy rất vui mừng.
Nếu không mau bảo cô ấy về đi thì có lẽ cô sẽ có rất nhiều lời muốn nói, không nói ra thì rất khó chịu, nhưng đã đến giờ phút này, cô cũng không muốn lại suy nghĩ nữa.
“Được rồi, không làm phiền thế giới hai người nữa. Bệnh nhân à, ngày mai mình lại đến thăm cậu.”
Liêm Tuyết Dao nhìn thoáng quá đồng hồ, cô cũng không thể không nghĩ đến cha mẹ. Thấy Vãn Tình tâm tình rất ổn thì mới yên tâm chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng khi vừa xách hành lý lên tay, quay người lại thì liền nhìn thấy
một màn ở cửa, cô không khỏi giật mình.
Vãn Tình cũng không nhìn
Lai Tuyết đang đẩy xe lăn cho Mạc Lăng Thiên, mà cô nhìn Liêm Tuyết Dao, tay cô nắm chặt lấy hành lý, vẻ mặt thay đổi từ tươi cười sáng lạn
thành lạnh lùng tức giận.
Không cần giải thích gì nữa, Liêm Tuyết Dao đã hiểu ra những biến cố xảy ra với Vãn Tình. Hiên nhiên vẻ mặt của cô đầy vẻ trào phúng, ánh mắt lại nhìn Vãn Tình. Vãn Tình hơi xấu hổ,
ho khan một tiếng, rồi nói:
“Tân Phàm sẽ tiễn cậu xuống dưới nhé!”
Nhưng Liêm Tuyết Dao dường như không hề nghe thấy lời cô nói, mà mím môi, sắc mặt nghiêm túc, dáng vẻ tức giận thay này đúng như những gì Vãn Tình
nghĩ đến. Chỉ có những người bạn thân nhất mới có thể cảm nhận được cảm
giác này mà thôi.
“Thật sự là gian phu dâm phụ, quả nhiên là rất hợp với nhau mà.”
Liêm Tuyết Dao không chỉ lớn tiếng nói, mà cả người đã bừng bừng tức giận. Cô quay lại, dáng vẻ hết sức hùng dũng.
Vãn Tình muốn mở miệng ngăn cản, nhưng lại nhận ra mình không có lý do gì để khiến Tuyết Dao ngừng tức giận.
“Cô nói cái gì?”
Hiển nhiên Lai Tuyết ngẩn ra, cô ta không ngờ lại gặp cố nhân ở đây, khuôn
mặt xinh đẹp trắng bệch vì lời nói của Tuyết Dao, ngực cô ta phập phồng
tức giận.
Mạc Lăng Thiên đang ngồi trên xe lăn cũng không khỏi
nhìn Tuyết Dao bằng ánh mắt lạnh lùng, điều này càng kích thích lòng căm thù của cô.
“Cô nói cái gì à? Cô không có tai sao? Hay là bị điếc? Tôi nói, gian phu dâm phụ!”
Tuyết Dao hoàn toàn không quan tâm lời mình nói có tổn hại đến hình tượng hay không, cô nhấn mạnh xuống cần kéo ở vali, dáng vẻ rất khí thế như một
nữ chiến binh.