Đúng thế, bất cứ ai có suy nghĩ bình thường đều sẽ hiểu rằng gả cho anh trai của tình địch là một chuyện rất không bình thường.
“Hai người?”
Suy nghĩ trong mắt Liêm Tuyết Dao thể hiện rất rõ ràng.
“Chúng tôi là thật lòng.”
Kiều Tân Phàm nghiêm túc bổ sung, Vãn Tình cũng mỉm cười. Liêm Tuyết Dao lúc này mới nhẹ nhàng thở phào:
“Không cần quan tâm đến thứ cặn bã đó, hai người nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải sống tốt hơn bọn họ.”
Tuyết Dao xoay sang vừa vặn nhìn thấy bàn tay Kiều Tân Phàm phủ lên đầu vai
Vãn Tình, cô không khỏi vui vẻ tươi cười, rồ lại nhìn Kiều Tân Phàm,
hiển nhiên trong lòng cô càng thêm sùng bái, nhưng vẫn hơi nghi hoặc
nói:
“Lai Tuyết vậy mà lại có một người anh xuất sắc thế này.”
Kiều Tân Phàm chỉ cười nhạt, anh hoàn toàn không hề tức giận. Hai tay Vãn
Tình nâng lên nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu vai cô của Kiều Tân Phàm một cách rất tự nhiên. Trong mắt Tuyết Dao thì đây chính là dáng vẻ chú chim non nép vào người.
“Được rồi, bệnh nhân à, không cần tiễn mình nữa, mình có tay có chân, khi nào về đến nhà thì sẽ báo cho cậu.”
Nói xong, Tuyết Dao nhanh nhẹn kéo hành lý đi ra khỏi bệnh viện. Vãn Tình
nhìn thấy dáng vẻ tiêu sái bước đi của Tuyết Dao, cô bất giác mỉm cười.
“Tuyết Dao thẳng tính, nhưng thật ra là một người rất tốt.”
Ở trong thang máy, Vãn Tình không khỏi giải thích cho Tuyết Dao, cô rất
sợ Kiều Tân Phàm sẽ xem Tuyết Dao là một cô gái bạo lực, thật ra chỉ là
bởi vì cô ấy vừa ở Comlumbia về nên mới như vậy mà thôi.
“Anh biết!”
Kiều Tân Phàm trả lời lạnh nhạt, như thể anh không hề cảm thấy có gì bất ngờ cả. Nhưng nét mặt của anh lại thoáng nghiêm túc, Vãn Tình không khỏi
nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của mình khi nói chuyện với Mạc Lăng Thiên. Cô
liếc nhìn Kiều Tân Phàm, bất giác cảm thấy có lỗi:
“Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, em không hề muốn so đo này nọ với Mạc Lăng Thiên nữa đâu.”
Làm trò cùng chồng cũ trước mặt chồng mới, không biết có phải là Kiều Tân
Phàm không vui hay không. Cô dựa vào người anh, còn anh vẫn đứng vững
vàng sau lưng cô. Nhưng quả thật Vãn Tình cũng nên suy nghĩ cho tự tôn
và cảm thụ của Kiều Tân Phàm.
“Anh hiểu!”
Kiều Tân Phàm
lại cười, thể hiện sự thấu hiểu và khoan dung của anh. Chỉ là khuôn mặt
anh vẫn nghiêm túc, bất giác Vãn Tình cảm thấy kỳ lạ.
“Vậy, có phải là anh không vui không?”
Vãn Tình xoay người, ngẩng đầu nhìn anh, cô không hề tỏ ra dịu dàng nũng
nịu mà rất nghiêm túc hỏi, điều này khiến Kiều Tân Phàm mỉm cười.
Nhưng anh vừa cười, vừa đột nhiên nói:
“Hạ Vãn Tình, nghe thấy những việc em đã làm vì Mạc Lăng Thiên nhiều như thế, anh thừa nhận, anh rất đố kỵ, rất đau lòng.”
Vãn Tình chỉ cảm thấy ánh mắt Kiều Tân Phàm trở nên mờ ảo, ở bên cạnh anh,
cô luôn cảm thấy hạnh phúc rất gần, gần đến sợ nó sẽ trôi qua, gần đến
mức chỉ cần một ngọn gió thì nhánh cỏ sẽ bay đi mất.
“Những điều
đó đều đã qua rồi. Chẳng phải Tịnh Ái cũng từng làm rất nhiều việc vì
anh sao? Tân Phàm, những gì đã qua thì hãy để nó qua đi.”
Vãn
Tình dịu dàng, nghiêm túc nói xong, ánh mắt Kiều Tân Phàm nóng rực nhìn
cô, khiến toàn bộ sự mạnh mẽ, cương cường của cô phải đầu hàng một cách
dễ dàng.
“Anh đoán a, sẽ có một ngày, Mạc Lăng Thiên sẽ nhận ra
Hạ Vãn Tình thật tốt. Nếu như anh ta khờ dại đi yêu Hạ Vãn Tình thì em
phải làm sao bây giờ?”
Kiều Tân Phàm cũng không dừng lại vì sự
dịu dàng của Vãn Tình, mà ngược lại còn thoáng bỡn cợt, nhưng vẫn nhìn
cô bằng ánh mắt rất nghiêm túc. Vãn Tình không khỏi thất thần, theo bản
năng phản bác:
“Tân Phàm, anh nói lung tung gì vậy? Sao anh ta có thể yêu em chứ, người mà cả đời này Mạc Lăng Thiên ghét nhất chính là
em. Bởi vì em động đến điểm yếu của anh ta, tự tôn đàn ông của anh ta.
Em và anh ta khẳng định mãi mãi cũng không thể ở bên cạnh nhau được.”
Đúng vậy, hiện tại nghĩ đến, tất cả mọi thứ đều thứ đều rõ ràng rồi, cái cảm giác cao cao tại thượng giống như dáng vẻ khi Tịnh Đạo Hoành xuất hiện
cùng Tịnh Ái vậy, rất dễ khiến người ta sinh ra phản cảm.
Tuy
rằng Hạ Vãn Tình không phản là kẻ xảo quyệt, cũng không hề cậy quyền
khinh người, nhưng cô hiểu rõ tính cách của Mạc Lăng Thiên, anh ta không thích dựa vào phụ nữ.
Vãn Tình cúi đầu suy tư, cô tự thì thào
nói mà không nhận ra khuôn mặt tuấn tú đang trầm mặc của Kiều Tân Phàm,
như đang tức giận vì Vãn Tình nhớ mãi không quên Mạc Lăng Thiên như thế.
“Cho dù anh ta thật sự não úng thủy rồi, đột nhiên nhận ra được em thật tốt, nhưng em đã chết tâm rồi, em sẽ không lại động lòng vì Mạc Lăng Thiên
nữa.”
Vãn Tình nhìn thấy ánh mắt Kiều Tân Phàm nheo lại nhìn cô ra vẻ hoài nghi, cô không khỏi bổ sung:
“Mạc Lăng Thiên không phải thuộc về Hạ Vãn Tình, Kiều Tân Phàm mới là nồi
cơm của em, anh lại còn là người chồng chuẩn mực, chu đáo nhất thế giới
này. Em không thể tặng cho ngời khác đâu.”
Vãn Tình rất hiếm khi
dõng dạc chứng minh thế này, nhưng Kiều Tân Phàm vẫn nghiêm túc. Bất
giác cô nóng nảy, dẹp bỏ dáng vẻ ngây thơ, trêu chọc vừa rồi, cô vươn
một tay đến trước mặt Kiều Tân Phàm, mở to mắt nhìn anh, nói:
“Em thề, chỉ cần Kiều Tân Phàm kiên định một trăm phần trăm thì Hạ Vãn Tình cũng sẽ ngàn lần quyết chí, trừ phi ~”
Vế sau còn chưa nói ra thì hai chân cô đã nhẹ bẫng, cả người được Kiều Tân Phàm bế bổng lên, anh cẩn thận, dịu dàng hôn cô, đồng thời còn rất
hưởng thụ, như muốn xâm nhập vào suy nghĩ của Vãn Tình. Cô mở to hai
mắt, lại nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của Kiều Tân Phàm, đột nhiên cô
nhận ra mình đã mắc mưu, không khỏi đánh nhẹ anh, rồi chỉ có thể nhắm
mắt cảm nhận sự ấm áp của anh.
Nụ hôn vừa chấm dứt, Vãn Tình đỏ
mặt nhìn Kiều Tân Phàm, cô không biết rằng dáng vẻ của mình lúc này hết
sức xinh đẹp, ướt át. Mà lại thoáng tức giận trách:
“Kiều Tân Phàm, anh thật gian xảo.”
Hại cô nghĩ rằng anh tức giận, rằng anh không tin cô.
“Hạ Vãn Tình, không còn sớm nữa, chúng ta trở về tạo cục cưng đi.”
Nhưng Kiều Tân Phàm mặc kệ cô chỉ trích, đột nhiên anh bế cô lên, nhẹ nhàng
yêu cầu, nhưng lại khiến Vãn Tình mặt đỏ như quả táo, không khỏi xấu hổ
huých cho anh một cái.
“Kiều Tân Phàm, anh lưu manh ~”
Từng đường nét trên khuôn mặt Kiều Tân Phàm đều cong lên đầy ý cười, dáng vẻ vui vẻ thoái mái này làm cho anh lại càng thêm tuấn tú và thanh cao.
Khi Kiều Tân Phàm bế cô trong lòng quay về phòng bệnh thì lại gặp Lai
Tuyết và Mạc Lăng Thiên. Lai Tuyết nhìn thấy Vãn Tình nép vào lòng Kiều
Tân Phàm, cô ta không khỏi cắn môi, lại thêm vẻ mặt không ngờ của Mạc
Lăng Thiên.