Sáng hôm sau, Vãn Tình vừa mở mắt thì đã nhìn thấy Liêm Tuyết Dao hấp ta hấp tấp chạy vào.
Áo sơ mi màu hồng cánh sen đi kèm với chiếc váy ngắn đen công sở khiến cô
toát lên phong cách Hàn Quốc, trang nhã mà rất tự tin, mạnh mẽ, bên
ngoài lại khoác một chiếc áo choàng dài, thoạt nhìn vô cùng yểu điệu
thục nữ.
“Tuyết Dao, cuối cùng cậu đã thông suốt rồi đấy. Như thế này mới đẹp chứ.”
Trong khi Vãn Tình còn đang đánh giá Tuyết Dao thì cô đã liếc cho Vãn Tình
một cái, sau đó cẩn thận nhìn khắp phòng bệnh, xác định Kiều Tân Phàm
thật sự không có ở đây, cô lập tức ra hỏi dồn dập từng câu hệt như tra
hỏi phạm nhân.
“Hạ Vãn Tình, cậu và Mạc Lăng Thiên sao lại đến mức như ngày hôm nay chứ? Thật sự kết thúc rồi sao?”
“Có phải là Lai Tuyết châm ngòi không?”
“Gả cho Kiều Tân Phàm là do cậu cam tâm tình nguyện sao? Nghe nó anh ta là
công tử của nhà họ Kiều, ngày các cậu đính hôn còn xảy ra đủ thứ
chuyện.”
“Cậu có hối hận khi gả cho Kiều Tân Phàm không? Anh ta thật lòng tốt với cậu sao?”
…….
Đối mặt với hàng loạt vấn đề của Tuyết Dao, Vãn Tình không hề bối rối hay
đau khổ. Thậm chí với những câu hỏi của Tuyết Dao, cô còn mỉm cười thản
nhiên, đến khi Tuyết Dao hơi nổi giận nói:
“Được rồi, nhìn dáng
vẻ của cậu hiện tại, mình biết là cậu đã thật sự giải thoát rồi. Nhưng
mà cứ bỏ qua cho Mạc Lăng Thiên và Lai Tuyết như vậy thật khiến người ta bực mình.”
Tuyết Dao ném ngay chiếc ví trong tay sang bên cạnh,
cô vẫn còn dáng vẻ hùng hổ của ngày hôm qua. Hiển nhiên là một khi cô
gái như Tuyết Dao mà bị ăn hiếp thì tuyệt đối sẽ phản kích.
“Mình cũng từng hận anh ta, hận Lai Tuyết giống như cậu, thậm chí còn muốn
bóp chết Lai Tuyết nữa kia. Nhưng mà sau đó thì Kiều Tân Phàm xuất hiện, mọi chuyện đều đã thay đổi.”
Lời Vãn Tình nói tràn đầy vui mừng, hơn nữa còn có dáng vẻ bình tĩnh, điềm nhiên hưởng thụ cuộc sống.
“Yêu, mình nhìn thấy rồi. Xem ra ông trời cũng rất công bằng, một cước đá
văng tên khốn Mạc Lăng Thiên kia, sau đó lập tức tặng cho cậu một Kiều
Tân Phàm dịu dàng, săn sóc. Hạ Vãn Tình, số mệnh của cậu thật không phải là tốt bình thường thôi đâu nha.”
Tất cả những sự tức giận của
Tuyết Dao đều là vì Vãn Tình, hiện giờ Vãn Tình đã hạnh phúc như thế
này, vậy thì người làm bạn như cô hiển nhiên cũng rất vui vẻ.
“Tuyết Dao, tính tình này của cậu thật sự cần phải sửa lại, kết hôn không phải là yêu đương, hẹn hò đâu.”
Tự đáy lòng Vãn Tình luôn muốn thấy bạn thân của mình được hạnh phúc. Nếu
Tuyết Dao mà cứ ra vẻ mạnh mẽ thế này, chẳng những anh trai Vãn Dương
của cô không chịu mà thậm chí ải cha mẹ cô cũng e khó bước qua.
“Hạ Vãn Tình, cậu bây giờ biến thành người phụ nữ của gia đình rồi, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì yêu của cậu mà xem ~ trời ạ”
Tuyết Dao như thể không để ý đến lời thuyết giáo của Vãn Tình, mà kề sát vào
má Vãn Tình, nghiêm túc nghiên cứu, sau đó không hề khách khí nhìn xuống quần áo bệnh nhân của cô.
“Này, Liêm Tuyết Dao, mình nói thật. Cậu làm gì vậy? Đừng nghịch!”
Vãn Tình không ngờ Tuyết Dao lại thẳng tay kéo vai áo cô xuống, cô không
khỏi sốt ruột phản kháng, nhưng lại không nhanh nhẹn bằng Tuyết Dao.
Chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình bị kéo xuống lộ ra đầu vai trắng nõn vẫn còn lưu lại những vết hồng hồng rải rác, chính là bằng chứng cho
một đêm triền miên, mãnh liệt của cô và Kiều Tân Phàm.
“Chẳng
trách. Hạ Vãn Tình, cậu thật sự xong rồi. Cũng chỉ có người đàn ông Kiều Tân Phàm này mới xứng với Hạ Vãn Tình của chúng ta chứ. Hay nhỉ, sắc
lang gặp tiểu bạch thỏ.”
Tuyết Dao tỏ ra tin tưởng Vãn Tình, cô không khỏi cười nói:
“Yên tâm đi, mình cùng với Kiều Tân Phàm là thật. Cứ cố gắng kiên trì vì Mạc Lăng Thiên là không đáng.”
Đúng vậy, vì Mạc Lăng Thiên rất không đáng. Khi Vãn Tình nói lời này, khóe
môi cô cong lên thành một nụ cười tươi tắn, hạnh phúc.
“Được rồi. Chúc cậu tìm được hạnh phúc. Vậy thì bây giờ mình cũng muốn tuyên bố
chính thức, Hạ Vãn Tình, hôm nay mình sẽ đi xem mắt.”
Khi Tuyết
Dao nói lời này, vẻ mặt cô rõ ràng lo lắng. Vãn Tình cũng không khỏi
tỉnh táo, khuôn mặt còn đang đỏ ửng nhưng cô đã bình tĩnh lại, bất giác
tò mò hỏi:
“Xem mắt?”
Thật đúng là quá nhanh, hôm qua vừa
mới về, hôm nay liền đi xem mắt. Dù cho Tuyết Dao đã đến tuổi lập gia
đình, nhưng cũng không đến mức gấp gáp đến thế này mà.
“Đã xảy ra chuyện gì? Không phải là cậu đặc biệt về nước để đi xem mắt đó chứ?”
Vãn Tình nhạy bén đã phát hiện ra có gì có không bình thường, ý muốn giúp Tuyết Dao của cô lại trỗi dậy.
“Không biết, đây là ý muốn của cha mẹ mình.”
Tuyết Dao cười khổ, cô không còn dáng vẻ cương cường, mạnh bạo nữa mà là sự
bất đắc dĩ, cô đơn mà Vãn Tình rõ ràng hơn ai hết, khi cô bị mẹ bắt đi
xem mắt cũng chính là thế này.
“Rồi cậu đồng ý? Tuyết Dao, đây là hạnh phúc cả đời. Thế này thật không giống cậu chút nào.”
Vãn Tình nhìn thấy dáng vẻ vâng lời của Tuyết Dao, cô không khỏi bối rối, nhưng lại chỉ nghe thấy cô ấy nói:
“Cái gì mà hạnh phúc với không hạnh phúc chứ. Liêm Tuyết Dao mình cũng không phải dựa vào chính mình mà có thể quyết định mọi thứ. Đàn ông đều giống nhau cả thôi. Cậu biết tính mình rồi đấy, nếu có người nào yêu mình thì quả thật cũng giống như là mặt trời mọc hướng tây vậy.”
Thái độ của Tuyết Dao làm cho Vãn Tình càng bối rối, cô không khỏi hỏi ngược lại:
“Sao lại nói thế được, chỉ là duyên phận chưa đến mà thôi. Chẳng lẽ cả anh trai mình mà cậu cũng không thích sao?”
Vãn Tình nhận ra sắc mặt Tuyết Dao thay đổi rõ ràng, chỉ thấy đôi mắt rất có thần của cô ấy trở nên ảm đạm:
“Người đàn ông như anh trai cậu sẽ thích không thích cô gái quá mạnh mẽ như mình đâu.”
“Mọi việc phải thử một lần mới biết được. Không thử thì sao có thể rút lui dễ dàng thế được.”
Cho dù sau khi thử sẽ bị tổn thương, nhưng cũng sẽ không hối hận. Giống như cảm giác hiện tại của cô đối với Mạc Lăng Thiên vậy, có từng yêu, từng
cố gắng, từng chịu đựng, từng rơi nước mắt cũng không hối hận.
Nhưng vẻ mặt Tuyết Dao không hề dao động mà chỉ yên lặng không nói không khỏi khiến Vãn Tình bối rối.
“Tuyết Dao, hạnh phúc là phải tự mình nắm lấy, cho dù là sự lựa chọn bị động thì cũng phải lựa chọn khôn ngoan.”
Có thể nói, khi cô lựa chọn Kiều Tân Phàm cũng từng là một sự lựa chọn bất đắc dĩ.
“Vãn Tình ~”
Tuyết Dao nhìn Vãn Tình, cô thở dài, nửa như muốn nói, nửa lại nghẹn ở cổ họng không nói ra miệng.