Vãn Tình thấy Tuyết Dao muốn nói lại thôi, cô vội vàng mỉm cười cổ vũ:
“Chuyện này cứ giao cho mình, mình sẽ sắp xếp cho thật tự nhiên, nhất định sẽ không khiến anh mình cảm thấy đột ngột.”
Vãn Tình tươi cười, nhấn mạnh chủ ý kiên quyết của cô. Tuyết Dao không khỏi cười nói:
“Hạ Vãn Tình, cậu thật sự tìm được người đàn ông của cậu rồi.”
Vãn Tình bị giật mình bởi câu nói hoàn toàn không liên quan này của Tuyết
Dao, chuyện này và chuyện tìm được đúng người thì có liên quan gì.
“Bạn học Tuyết Dao, đừng nói lảng sang chuyện khác.”
Vãn Tình đành lực bất tòng tâm liếc Tuyết Dao một cái, cô bạn thân luôn thờ ơ với mọi thứ này lại trở nên cô đơn trong chuyện tình cảm, không còn
chút mạnh mẽ nào cả.
“Khi cậu ở bên Mạc Lăng Thiên, mình chưa từng thấy dáng vẻ hào hứng thế này của cậu.”
Liêm Tuyết Dao tỏ ra nghiêm túc đánh giá khiến Vãn Tình không khỏi mỉm cười.
“Chuyện gì anh ấy cũng thuận theo mình, cái này, hoàn toàn không giống với trước kia.”
Vãn Tình đột nhiên hiểu ra điều này, nụ cười trên mặt cô càng thêm tươi
sáng. Kiều Tân Phàm biết rõ cô cần gì, trước mặt anh, Vãn Tình hòan toàn không có cách nào ngụy trang hay ẩn nhẫn. Đương nhiên, Tịnh Ái là một
ngoại lệ.
“Xác suất tìm được người đàn ông vừa thấu hiểu, vừa nhường nhịn mình quả thật không hề cao đâu nhỉ.”
Tuyết Dao nhíu mày không hề lạc quan, nhưng lập tức đã bị Vãn Tình chặn lời:
“Đừng bi quan như vậy, nếu như vận mệnh nhất định phải lựa chọn một cuộc hôn
nhân không lý tưởng nhất, thì cũng phải sống thật tốt. Hiện tại điều mà
cậu có thể làm trước khi chấp nhận số mệnh đó là trước tiên hãy nắm giữ
vận mệnh của chính mình. Mình ra lệnh cho cậu lập tức dọa cho cái người
còn chưa biết là ai đó chạy đi rồi đến đây gặp mình.”
Vãn Tình ở
trong phòng nói chuyện với Tuyết Dao, vóc dáng cô ấy cao hơn Vãn Tình,
chặn trước mắt cô, cho nên sau khi cô ấy đi khỏi rồi, cô mới ý thức được chuyện đang xảy ra bên ngoài.
“Đương nhiên là nếu soái ca đó đẹp trai như chồng mình, tính tình tốt giống chồng mình thì cậu có thể xem
xét. Còn nếu vẻ ngoài mặt xám mày tro giống Mạc Lăng Thiên, tính cách
cũng y hệt con lừa giống anh ta thì cậu cứ miễn đi!”
Vãn Tình
thậm chí có thể cảm nhận được đột nhiên Tuyết Dao bỗng như không thể
khống chế được cảm xúc, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn qua vai Tuyết Dao,
thì vừa vặn thấy Mạc Lăng Thiên đến, phía sau Lai Tuyết đang đẩy xe lăn
cho anh ta cùng với vài người y tá.
“Xem ra năm nay có nhiều con lừa quá, tùy tiện nhắc thôi là gặp ngay.”
Tuyết Dao như thể rất tức giận, tiếp tục căm giận nói, vừa trêu chọc, lại vừa khinh thường, không hề có ý muốn giảng hòa. Sắc mặt Mạc Lăng Thiên đã
sớm thay đổi từ lạnh lùng, hờ hững trở nên lãnh khốc, cứng đờ. Dù Vãn
Tình không hề nhìn nhưng vẫn có thể cảm giác được toàn thân Mạc Lăng
Thiên cứng đờ một cách khó hiểu.
Ánh mắt Lai Tuyết chăm chú nhìn
về phía cô, Liêm Tuyết Dao chỉ đơn giản khoanh tay, ra vẻ tôi chính là
các người đấy thì đã sao. Quả nhiên vẻ mặt Lai Tuyết trở nên căng thẳng, liếc nhìn Vãn Tình rồi xoay người đẩy Mạc Lăng Thiên đi.
“Này, hồ ly tinh, kéo đông người như vậy muốn đi đâu đó? Chuyển nhà hả?”
Tuyết Dao bị ánh mắt của Lai Tuyết kích thích, không nhịn được lại bồi thêm
một câu. Vãn Tình muốn ngăn cản nhưng không kịp, quả nhiên Lai Tuyết
không nhịn được nữa nói:
“Hạ Vãn Tình, cô cấu kết với bạn xấu của mình ở trong này rảnh rỗi kiếm chuyện phải không?”
Lai Tuyết bừng bừng tức giận, hiển nhiên bị mắng là hồ ly tinh cho nên cô
ta không vui. Vãn Tình chỉ nhìn lồng ngực cô ta phập phồng vì tức giận,
lại nhìn ánh mắt lạnh lùng của Mạc Lăng Thiên, cô rất bình tĩnh đáp lại:
“Cô ấy là bạn tốt của tôi, không phải bạn xấu. Nếu cô không chịu mình là hồ ly tinh thì đi được rồi đó.”
Vãn Tình nói xong, cô đẩy Tuyết Dao, nói:
“Nhanh lên đi, đi sớm về sớm, mình chờ tin của cậu.”
Tuyết Dao nhìn dáng vẻ thản nhiên của Vãn Tình, lại nhìn thoáng qua Lai Tuyết đang cứng họng, cô chỉ còn cách gật đầu đồng ý rời khỏi.
Lai
Tuyết thấy Vãn Tình căn bản chẳng thèm để ý đến mình, cô ta buồn bực
xoay người bỏ đi, các y tá phía sau đưa mắt nhìn nhau tỏ vẻ tò mò.
Chỉ một lát sau y tá phụ trách chăm sóc Vãn Tình chạy đến, vừa thay băng cho cô, vừa nói:
“Anh Mạc chuyển viện rồi.”
Vãn Tình không khỏi mở to mắt nhìn cô y tá, cô ta giống như được kích thích, liền bổ sung:
“Thật ra, bệnh viện của chúng tôi điều trị cho anh ta cũng được rồi, cũng đâu phải là bệnh về não, cô gái kia quá cẩn thận nên phải chuyển.”
Người mà y tá nói đến hiển nhiên là Lai Tuyết, tại sao lại chuyển viện, hẳn
là ở đây ngẩng đầu, cúi đầu đầu đụng mặt cô, cho nên mất hứng chứ gì.
Vãn Tình không nhịn được mà cảm thấy buồn cười, còn cho rằng Lai Tuyết đánh đâu thắng đó chứ, thì ra vẫn biết sợ hãi lùi bước, chắc là do bị Tuyết
Dao khủng bố tinh thần quá.
Đến trưa, Tuyết Dao cũng chưa quay
lại mà chỉ gọi thiện thoại báo với cô rằng đúng như cô mong đợi, xem mắt thất bại rồi. Vãn Tình nghe xong cảm thấy rất thoải mái, hiển nhiên là
chuyện nhất kiến chung tình rất là hiếm đi. Cô không khỏi suy tính
chuyện anh trai mình.
Cô vừa gác máy thì điện thoại lại vang lên, là Tạ Sáng gọi đến.
“A lô, vết thương thế nào rồi em gái?”
Giọng Tạ Sáng vang lên đầy chân thành, Vãn Tình không ngờ anh ta lại gọi đến, cô vừa chế nhạo, vừa khách sáo nói:
“Cảm ơn anh quan tâm, đã lành rồi. Bác sỹ nói chỉ cần thường xuyên thay băng, đến khi cắt chỉ là sẽ ổn thôi.”
Vãn Tình nghĩ rằng bất quá là lương tâm Tạ Sáng thật tốt, nhưng không ngờ anh ta lại cười đầy ẩn ý nói:
“Vậy là tốt rồi, như vậy thì buổi tối anh không sợ sầu không có bạn gái bên cạnh rồi.”
Vãn Tình nghe thấy giọng Tạ Sáng như có vẻ tính toán, cô không khỏi hỏi ngược lại:
“Có ý gì?”
Tạ Sáng cũng không nhiều lời, mà miễn cưỡng nói:
“Em gái, muốn đánh bại tình địch thì tối nay đừng lỡ hẹn. Ăn uống xong xuôi đi rồi anh đến đón em.”