Cuộc sống thật sự là phức tạp, sóng cứ liên tiếp ập đến, mỗi ngày đều là một vở hài kịch.
Vãn Tình gác máy xong, cô không khỏi cắn môi, cô vừa từ chối yêu cầu của Tạ Sáng xong thì trong đầu lại hiện lên hình ảnh Kiều Tân Phàm và Tịnh Ái
nhảy trên sân khấu dưới ánh đèn mê ly.
“Theo anh biết, bộ trưởng Lưu tổ chức buổi tiệc không chỉ mời Tịnh Ái, mà mời cả Kiều Tân Phàm.”
Giọng Tạ Sáng cứ quanh quẩn trong đầu cô như ám ảnh. Vãn Tình có thể hiểu
được ý của Tạ Sáng, anh ta không hề ngốc, hẳn là đã sớm nhìn ra vấn đề
rồi.
“Đây cũng không phải là buổi tiệc thương nghiệp, bộ trưởng Lưu thật là nể mặt cô Tịnh nên đã mời cả Kiều Tân Phàm.”
Chẳng cần nghĩ thì cũng đủ nhận ra dáng vẻ chờ xem kịch hay của Tạ Sáng.
“Hạ Vãn Tình, có hai lựa chọn. Thứ nhất, trực tiếp trói chặt Kiều Tân Phàm, đừng để anh ta tham gia buổi tiệc. Thứ hai, tự mình đến đó trói chặt
Kiều Tân Phàm.”
Giọng Tạ Sáng đầy vẻ nhiều chuyện khiến Vãn Tình không khỏi bật cười:
“Anh Tạ, anh chắc chắn là mình không uống nhầm thuốc đó chứ, hay là anh nhàn rỗi quá nên muốn đùa giỡn tôi.”
Cứ như vậy, Vãn Tình không hề lưu tình gác máy, sau lại cảm thấy Tạ Sáng
quả thật là đáng ghét quá, làm cho cô phải đấu tranh lý trí, nửa lại
muốn làm theo lời anh ta.
Hạ Vãn Tình không phải là người phụ nữ
cố tình gây sự, lại càng không phải là người sẽ trói chặt không cho
chồng mình dự tiệc xã giao.
Nhưng nếu đó là một cái bẫy của Tịnh
Ái, cô có nên nhắc nhở hay ngăn cản Kiều Tân Phàm hay không? Hay là cô
cứ trực tiếp đến tìm Tịnh Ái tính sổ?
Nếu thật sự tin tưởng Kiều Tân Phàm thì cô sẽ chẳng làm gì cả.
Cho nên cô từ chối yêu cầu hoang đường của Tạ Sáng. Chỉ là trong đầu không
nhịn được nghĩ đến những hình ảnh khiến mình dao động.
Biết rõ đó là cái bẫy của Tịnh Ái mà còn để chồng mình đến đó, chuyện này chỉ có cô gái ngu ngốc mới làm.
Nhưng nếu chỉ vì đó là cái bẫy mà gây trở ngại đến sự tự do của chồng thì
chẳng khác nào cho thấy cô không hề tin tưởng Kiều Tân Phàm. Kế hoạch
của Tịnh Ái quả nhiên là khéo léo hơn Lai Tuyết.
Quả nhiên, không bao lâu sau khi tan sở, Vãn Tình liền nhìn thấy Kiều Tân Phàm cả người
tây trang phẳng phiu quay lại, vẻ mặt anh dường vẫn còn sự thư thái ban
sáng, khóe môi anh khẽ cong lên khiến anh càng thêm tuấn tú, mỗi một
động tác của anh đều tao nhã đến không còn chỗ nào để chê.
“Tối
nay có một buổi tiệc của bộ văn hóa, nghe nói là tuyên truyền cho sự
phát triển của cục hải cảnh trong tương lai, họ mời anh đến dự.”
Khi Kiều Tân Phàm nói lời này, anh không quá chú tâm, mà ngược lại chuyên
chú hâm nóng thuốc đưa đến trước mặt Vãn Tình, chuẩn bị khăn tay, nhìn
khóe môi Vãn Tình rồi nói:
“Lau đi em.”
Vãn Tình vừa nhận
lấy khăn tay, vừa nhìn dáng vẻ thản nhiên của Kiều Tân Phàm, trong lòng
cô cảm thấy cay cay, lời nói nghẹn lại ở cổ họng.
Kiều Tân Phàm
cũng không biết rằng anh dự buổi tiệc đó sẽ gặp lại Tịnh Ái, cô có nên
nhắc nhở anh không? Sau đó thì không cho anh đi. Nếu vậy thì cô sẽ không còn là Hạ Vãn Tình nữa rồi.
Hay là nói với anh rằng Tịnh Ái sẽ đi, cho nên hãy đưa cô theo?
Mỗi lời nói đều không nói ra miệng được, cho nên Vãn Tình đành chậm rãi
nhai nhai, nuốt nuốt. Cô nhíu mày tự hỏi mình vấn đề tiến thoái lưỡng
nan này.
“Sao vậy? Đồ ăn không vừa miệng sao?”
Kiều Tân
Phàm nhìn thấy cô chậm rãi nuốt nuốt, anh quan tâm hỏi, anh nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp, trong suốt như thể giữa họ không hề có bất kỳ khoảnh
cách nào.
Cô nên tin tưởng Kiều Tân Phàm, nên cho anh tự do và quyền hạn của riêng anh.
“Không có, chỉ là ~ ban ngày em thấy nhàm chán quá, nghĩ rằng buổi tối anh có thể về ở bên em một thái mà thôi.”
Lý do kém cỏi của Vãn Tình lại đổi lấy được nụ cười áy náy của Kiều Tân Phàm:
“Chỉ là một buổi tiệc xã giao mà thôi, anh sẽ tranh thủ về sớm. Em ngoan
ngoãn chờ anh, xem TV chẳng hạn, hoặc là gọi y tá đến trò chuyện cùng em một lát được không?”
Kiều Tân Phàm rất chu đáo khiến Vãn Tình không thể không mỉm cười.
“Em cũng không phải là trẻ con đâu, đùa với anh một chút thôi.”
Nhưng Kiều Tân Phàm lại nhìn cô, nụ cười trong mắt anh càng sâu:
“Thật ra, so với loại tiệc xã giao này, anh thà về vui vẻ với bà xã hơn.”
Một câu thôi cũng đủ khiến Vãn Tình đỏ mặt, trong lòng cô cũng đã đưa ra quyết định cuối cùng.
Trước khi đi, Vãn Tình chịu khó tiễn Kiều Tân Phàm ra đến cửa hơn bình
thường, hơn nữa còn chỉnh lại cà vạt cho anh. Đến khi Kiều Tân Phàm
không nhịn được cúi đầu hôn cô thì hai người mới tách ra.
Tịnh Ái rất thông minh, Vãn Tình cô đánh cược bằng nhược điểm của lòng nhân từ này của mình, như thế cô mới không thua cô ta.
Vãn Tình dửng dưng xem phim truyền hình, an tâm đợi Kiều Tân Phàm về sớm. Nhưng Tạ Sáng lại gọi đến.
“Anh Tạ, thứ lỗ tôi nói thẳng, hy vọng xem kịch vui của anh chỉ có thể tiêu
tan thôi. Bây giờ đang là giờ vàng, tôi bận xem TV rồi.”
Vãn Tình khẽ cười, tự tin trả lời, ngược lại bên kia đầu dây chỉ than nhẹ, cô nghe thấy giọng Tạ Sáng buồn rầu nói:
“Hạ Vãn Tình, anh đã sớm biết em sẽ ngu ngốc lựa chọn lạc quan mà, tính em
là thế. Hiện tại vấn đề là bên cạnh anh có một cô gái uống say khướt
rồi, cứ gọi tên của em.”
Vãn Tình sửng sốt, cái gì mà có thể
khiến Tạ Sáng khó chịu chứ? Lập tức cô nghe thấy giọng Tuyết Dao say
khướt truyền vào điện thoại.
“Vãn Tình, chú bướm không bay qua
biển lớn, chị nhất định không làm chú cá ngược dòng, không có dũng khí
theo đuổi số mệnh của mình. Người em nhìn thấy chính là xác của cá, xác
của con cá ~”
Vãn Tình nghe xong, cô không khỏi sốt ruột hỏi:
“Hai người đang ở đâu?”
Tạ Sáng nghe xong cũng không sốt ruột, mà xấu xa trả lời:
“Rất không khéo là đang ở chỗ bữa tiệc của Bộ trưởng Lưu. Cô gái này không
biết từ đâu ra, sao lại được mời đến tiệc rượu quái quỷ này chứ ~”
Vãn Tình không tiếp tục nghe Tạ Sáng oán giận nữa mà nói chắc như đinh đóng cột:
“Địa chỉ!”
Trên thực tế, Tuyết Dao cũng là con của cán bộ cao cấp, cha cô đảm nhận chức vị quan trọng ở cục thuế, Tuyết Dao xuất hiện ở những bữa tiệc như thế
cũng không có gì là lạ.