Trong phòng bệnh đã
có chuẩn bị sẵn quần áo để mặc khi xuất viện, Vãn Tình thay xong liền
vội vàng đi đến nơi mà Tạ Sáng nói. Theo lời anh ta noi về Tuyết Dao thì hẳn là cô ấy đã gặp phải vấn đề gì đó rất lớn rồi, bằng không thì sẽ
không tự biến mình thành ra như thế.
Nơi tổ chức bữa tiệc cách đó không xa, là một khách sạn được trang hoàng lộng lẫy. Khi Vãn Tình đến
nơi, màn hình điện tử ở giữa đại sảnh đang phát hình ảnh từ bên trong
buổi tiệc, có các thương nhân doanh nghiệp vừa và nhỏ cùng với những
người có chức vị của thành phố.
Phía dưới mọi người cùng nâng ly
trò chuyện, có người đang tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên. Ánh mắt
của Vãn Tình không hề nhìn Kiều Tân Phàm, mà trước tiên cô tìm kiếm Tạ
Sáng và Tuyết Dao trước.
Vãn Tình chạy đến theo hướng Tạ Sáng vẫy tay, quả nhiên nhìn thấy một cô gái mặc lễ phục dạ hội màu xanh ngọc
tôn lên dáng người yêu kiều xinh đẹp, không phải Tuyết Dao thì còn có
thể là ai khác?
Chỉ nhìn thấy cô ấy đã không còn dáng vẻ mạnh mẽ
trước đó nữa, mái tóc búi cao cũng rủ xuống, hai gò má hồng hồng, xem ra là đã uống không ít rượu.
“Tuyết Dao?”
Vãn Tình không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện này, cô không nhịn được bước đến vỗ vỗ lên mặt
Tuyết Dao để làm cô ấy tỉnh táo lại. Tuyết Dao mơ màng nhìn Vãn Tình,
sau đó lảo đảo đứng lên yên lặng nhìn cô nửa ngày, cuối cùng ôm lấy cô
khóc òa lên.
“Tuyết Dao, rốt cuộc là làm sao vậy, đã xảy ra
chuyện gì? Cậu nói với mình đi, ban trưa cậu còn ổn lắm mà? Là bởi vì
xem mắt thất bại sao?”
Nhưng Tuyế Dao không hề trả lời Vãn Tình,
mà vẫn vừa ôm Vãn Tình vừa khóc, ngay cả những lời ấm ức cũng không buồn nói nữa khiến Tạ Sáng bên cạnh lấy làm kỳ quái.
“Hạ Vãn Tình, người bạn này thật giống em ghê nha.”
Vãn Tình trợn mắt liếc Tạ Sáng một cái, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng Tuyết Dao, nói với cô:
“Tuyết Dao, có gì không vui cứ nói với mình, được không?”
Nguyên nhân khiến một Tuyết Dao luôn kiên cường, vui vẻ lại sa sút thế này rốt cuộc là gì?
“Mình và anh ấy, cả đời này cũng đều không có khả năng nữa rồi.”
Đột nhiên Tuyết Dao cúi đầu nói, vừa như tự giễu, lại vừa như hiểu ra. Vãn
Tình ngẩn ra, không khỏi kinh ngạc, cô đẩy Tuyết Dao đang dựa vào vai
mình ra, nhìn thấy thần thái nửa như say, lại như tỉnh táo của cô ấy,
nghi hoặc hỏi:
“Tuyết Dao, cậu đang nói gì vậy? Sao lại không có khả năng chứ?”
Đối mặt với sự qan tâm của Vãn Tình, Tuyết Dao như được đổ thêm năng lượng, đột nhiên cô mỉm cười.
“Sau này thì cậu sẽ hiểu.”
Vãn Tình không hiểu Tuyết Dao nói gì cả, nhưng theo lần xem mắt không bình
thường này của Tuyết Dao thì chắc hẳn là có nỗi khổ gì đó khó nói rồi.
“Tuyết Dao, tuy rằng mình không biết cậu gặp phải vấn đề gì, nhưng trên thế
giới này không có gì là không thể cả, trừ phi anh trai mình, anh ấy ~”
Vãn Tình vừa định mở miệng thì Tuyết Dao đã ọe một tiếng, rồi hai tay che
miệng chạy ra ngoài, nhưng chưa được hai bước thì đã lại đứng thẫn thờ.
“Nhà vệ sinh ở bên phải, đi thẳng.”
Tạ Sáng vừa mới nhắc nhở xong, Tuyết Dao vội vàng chạy đi, xem ra là cô
cũng không hoàn toàn say, mà trong lòng không vui mà thôi.
Chẳng lẽ anh trai cô từ chối cô ấy? Hay là anh trai cô thích cô gái khác? Hoặc là vẫn còn yêu Lai Tuyết?
Lòng Vãn Tình rối loạn, lo Tuyết Dao không thể tự chăm sóc mình, cô nhìn
thoáng qua Tạ Sáng đang bất đắc dĩ nhún vai, anh ta miễn cưỡng nói:
“Xem ra là một mỹ nữ ~”
Đây là nói đến Tuyết Dao. Vãn Tình tức giận trừng mắt liếc Tạ Sáng, nói:
“Liêm Tuyết Dao không phải là để anh đùa giỡn đâu. Tôi cho anh biết, nếu anh dám ăn hiếp cô ấy, anh không xong với tôi đâu.”
Vãn Tình cũng không biết cô lấy đâu ra dũng khí và những lời đe dọa này
nữa, rất giống vẻ mặt của cô khi đứng ở cửa nhà Tạ Sáng lúc còn bé vậy.
Tạ Sáng hạ mắt, cười càng vui vẻ, nói:
“Anh rất mong đợi nha. Hạ Vãn Tình, lúc nào cũng xin tiếp đón.”
Tạ Sáng nói xong, anh nheo mắt, giơ ly rượu trong tay uống cạn, sau đó còn không quên dùng mắt khiêu khích Vãn Tình, miệng cười xấu xa.
“Mặc kệ anh ~”
Vãn Tình quay đầu không để ý đến Tạ Sáng, cô đang định bỏ đi tìm Tuyết Dao thì nghe thấy phía sau Tạ Sáng thì thào:
“Liêm Tuyết Dao ~ con gái của Liêm Hạo sao?”
Vãn Tình lo lắng cho Tuyết Dao, khi cô đang chạy về phía nhà vệ sinh thì
lại gặp Kiều Tân Phàm và cả Tịnh Ái bên cạnh anh. Tim cô như bộp một
tiếng, không khỏi ngẩn ra. Cô đã quên đi chuyện này rồi, nên khi đối mặt với anh, phản ứng của cô có chút chậm chạp.
Ánh mắt cô bất giác nhìn khuôn mặt tuấn tú đang kinh ngạc của Kiều Tân Phàm và nụ cười tươi sáng trên mặt Tịnh Ái.
“Không ngờ Vãn Tình lại đến!”
Từ ngày gặp nhau trong bệnh viện thì đây là lần thứ hai họ gặp nhau, Vãn
Tình không thể không bội phục sự trầm ổn và tự tin của Tịnh Ái. Nhưng cô ta khiến Vãn Tình nhíu mày, ánh mắt cô không khỏi trở nên nghiêm nghị
nhìn Kiều Tân Phàm.
Cô tin tưởng anh, cho anh không gian tự do,
còn anh thì sao? Có phải là không chống cự lại nổi sự hấp dẫn của Tịnh
Ái mà một lần nữa dịu dàng và chăm sóc cô ta?
“Vãn Tình, sao em lại đến đây?”
Kiều Tân Phàm như thể không nghe thấy lời Tịnh Ái nói, mà anh thoáng trách
cứ, nghiêm túc nhìn Vãn Tình. Ánh mắt cô bất giác nhìn chằm chằm anh,
còn chưa mở miệng giải thích thì lại nghe Tịnh Ái nói:
“Có phải Vãn Tình biết tôi cũng đến dự tiệc, cho nên đặc biệt chạy đến đây không?”
Vẻ mặt Vãn Tình bình tĩnh, thản nhiên trả lời:
“Đương nhiên là không phải, tôi tin tưởng Tân Phàm có thể xử lý tốt vấn đề của anh ấy.”
Vãn Tình nói xong, cô bình tĩnh mỉm cười. Dù cho cô đã nhìn thấy ánh mắt
Kiều Tân Phàm chợt lóe lên như biết điều gì thì cô cũng không giải thích gì nhiều.
“Phải không? Kiều, anh cũng tin tưởng cô ấy như vậy sao?”
Hiển nhiên là Tịnh Ái không ngờ Vãn Tình lại bình thản như thế, cô ta không
khỏi nhìn về phía Kiều Tân Phàm, ngay cả lời hoài nghi cũng đầy hoài
nghi và cười nhạo.
“Vết thương còn chưa khỏi, sao em lại một mình chạy lung tung vậy?”
Nguyên nhân khiến sắc mặt Kiều Tân Phàm không tốt chính là điều này. Ánh mắt
anh sáng trong, lời nói nghiêm khắc trách cứ Vãn Tình. Sự quan tâm này
hết sức tự nhiên và đầy cưng chiều đã đánh bại hết mọi lời nói.