“Ông xã ~”
Đón nhận ánh mắt trách cứ và bất mãn của Kiều Tân Phàm, lòng Vãn Tình lại
như được lấp đầy, giống hệt như chiếc khí cầu bảy màu bay phiêu diêu
trong không trung, phình lên rực rỡ. Kiều Tân Phàm không lừa dối cô, anh biết người anh lựa chọn là ai.
Đối mặt với vẻ mặt bỗng trở nên khó coi của Tịnh Ái, Vãn Tình vừa hạnh phúc, vừa ngượng ngùng, cũng rất thành thật giải thích:
“Tuyết Dao say rượu, em sợ cô ấy một mình xảy ra chuyện, cho nên mới đến xem sao.”
Ngay lúc này, Tuyết Dao bước đến, Vãn Tình vội vàng chạy sang đỡ cô ấy,
không để ý đến sắc mặt của Tịnh Ái, mà nhìn Kiều Tân Phàm rồi nói:
“Ông xã, anh mau đến giúp em một tay đi!”
Kiều Tân Phàm không nói nhiều, anh bước đến, quay lại nhìn Tịnh Ái một cái, rồi đi về phía Vãn Tình và Tuyết Dao.
Tuyết Dao nhìn Vãn Tình chạy đến, lại nhìn thấy Kiều Tân Phàm, cô không còn quá say nữa, dần dần lấy lại lý trí.
“Vãn Tình, đều do mình ~ thật lòng xin lỗi!”
Hiển nhiên đầu Tuyết Dao đã tỉnh táo hơn rất nhiều, ánh mắt cô bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn còn vẻ bối rối, xấu hổ liếc nhìn Vãn Tình và Kiều Tân
Phàm.
“Mình không sao, mình có thể tự quay về.”
Tuyết Dao
nói xong, cô liền đẩy Vãn Tình ra, định bước ra ngoài, nhưng được vài
bước thì suýt nữa bị ngã, may là được Kiều Tân Phàm đỡ kịp.
“Chúng tôi đưa cô về.”
Lời Kiều Tân Phàm nói rất thản nhiên, không hề quá mạnh mẽ, mà chỉ như bâng quơ, nhưng tuyệt đối không cho Tuyết Dao cơ hội từ chối. Tuyết Dao
không khỏi nhìn Vãn Tình một cái, cô gật đầu nói:
“Cậu như thế này làm sao mình yên tâm được. Bọn mình đưa cậu về.”
Đúng vậy, hiện tại Hạ Vãn Tình và Kiều Tân Phàm như hai mà một, bạn của cô,
hiển nhiên anh sẽ chăm sóc, không có gì bất ngờ, mà ngược lại càng khiến người khác cảm giác vợ chồng họ hài hòa.
“Đỡ cô ấy đi, anh đi lấy xe.”
Khi Kiều Tân Phàm dặn dò như thế, Vãn Tình đã đỡ lấy Tuyết Dao, ánh mắt cô
dịu dàng nhìn anh bước đi, khóe môi bất giác mỉm cười. Vãn Tình nhẹ
nhàng xoay người, quả nhiên nhìn thấy Tịnh Ái sững sờ đứng ở đó, như
không thể tin được chuyện này vậy.
Khi đỡ Tuyết Dao, Vãn Tình rất tò mò, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cô ấy, cô không hỏi gì cả.
Xe của Kiều Tân Phàm đậu vững vàng xong, Vãn Tình đỡ Tuyết Dao lên xe, nói địa chỉ cho Kiều Tân Phàm, sau đó anh liền lái xe đi. Trên xe, Kiều Tân Phàm không hỏi gì cả, nghe thấy Tuyết Dao như muốn nôn, anh lấy túi
giấy, Vãn Tình nhận lấy, đưa đến trước mặt cô ấy.
Tuyết Dao che miệng, cô không muốn nôn nữa, mà chỉ nhắm mắt lại, dựa ra sau.
Sống cùng Tuyết Dao lâu như vậy, cô chưa từng thấy cô ấy chán nản như thế
này. Vãn Tình yên lặng ngồi bên cạnh Tuyết Dao, cho đến khi xe dừng lại, cô nhẹ nhàng gọi cô ấy tỉnh dậy.
“Đến rồi.”
Vãn Tình đỡ Tuyết Dao xuống xe, dưới bóng đêm, vẻ mặt Tuyết Dao dường như đã trở lại như bình thường.
“Vãn Tình, cảm ơn cậu. Mình không sao, cảm ơn cậu. Em rể Kiều, Vãn Tình là
một cô gái tốt, anh nhất định phải đối xử tốt với cô ấy.”
Liêm
Tuyết Dao nói xong, không để ý Vãn Tình còn đang muốn giúp cô, cô đã đẩy Vãn Tình ra, bước nhanh về phía cửa nhà mình. Trong bóng đêm dáng cô
bước đi vẫn còn nghiêng ngả nhưng lại rất nhanh.
Vãn Tình nhìn
dáng vẻ Tuyết Dao bước đi, vẫn chưa thôi suy nghĩ về cô ấy thì đã bị
Kiều Tân Phàm ôm vào trong lòng, một tay anh vỗ vỗ đầu vai cô, an ủi cô.
“Đi thôi, chúng ta về đi. Có chuyện gì thì khi nào cô ấy muốn nói sẽ noi với em.”
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ấm áp và dịu dàng của Kiều Tân Phàm, như thể
đâu đó nổi lên một bản nhạc nhẹ nhàng. Khi cô nhìn lại Kiều Tân Phàm,
lòng cô không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
“Kiều Tân Phàm, cảm ơn anh.”
Vừa rồi ở buổi tiệc, biểu hiện của Kiều Tân Phàm đã khiến cô rất mãn
nguyện. Bàn tay Kiều Tân Phàm nắm lấy tay cô, mười ngón tay của hai
người đan vào nhau. Khóe môi anh cũng vẽ thành một nụ cười, anh nói:
“Biết rõ buổi tối anh sẽ gặp Tịnh Ái, mà em còn dám để chồng em đi sao?”
Vãn Tình nhìn ánh mắt khen ngợi của Kiều Tân Phàm, cô biết là mình đã làm
đúng, không khỏi dùng bàn tay còn lại của mình nhẹ nhàng đánh lên ngực
anh. Khi cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cô cũng tràn đầy tự tin và kiêu
hãnh:
“Ai bảo em luôn tin tưởng Kiều Tân Phàm một cách vô điều kiện làm gì!”
Đúng vậy, tin tưởng Kiều Tân Phàm mới là hạnh phúc. Còn không, ngay cả sự ấm áp cuối cùng này đều sẽ trở nên lạnh băng. Chỉ có kiên trì, tin tưởng
thì mới có dũng khí để yêu thương.
“Êm tai nhỉ!”
Kiều Tân
Phàm nở mày nở mặt, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, nhẹ nhàng hôn cô gái
trong lòng mình giống như chú ong nâng niu hút mật hoa. Vãn Tình ngẩng
đầu, nhón chân, đón lấy nụ hôn của anh. Dưới ngọn đèn ấm áp, một đôi nam nữ tuổi đôi mươi, ôm ấp hết sức tự nhiên. Họ không biết trên bậc thang
cách đó không xa có một người ngoái đầu lại nhìn, vừa hâm mộ, vừa tràn
đầy chúc phúc.
Lúc về đến bệnh viện, bà Kiều đang chờ họ.
“Đã trễ thế này, Vãn Tình còn đang bị thương, sao lại chạy ra ngoài như vậy?”
Vẻ mặt bà Kiều hơi bất mãn, nhưng giọng bà vẫn rất quan tâm.
“Thưa bà nội, cháu sợ Vãn Tình thấy buồn, cho nên đưa cô ấy ra ngoài hóng gió ạ.”
Kiều Tân Phàm quan tâm cô một cách tự nhiên, vẻ mặt Vãn Tình cũng hết sức
ngọt ngào, hiển nhiên là đi hóng gió rất vui vẻ rồi. Bà Kiều nhìn thấy
cũng yên tâm nói:
“Ngày mai là sinh nhật của cha cháu, Phượng
Nghi muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, hy vọng các cháu có thể về
nhà, mang theo bạn bè đến vui vẻ, náo nhiệt đều được.”
Nếu là
trước đây, tin tức này của bà Kiều, hẳn là sẽ khiến người khác cảm thấy
phản cảm, nhưng từ khi cô vào nhà họ Kiều, nhìn thấy bà Kiều luôn vì sự
hòa thuận trong gia đình, Vãn Tình không thể không đồng ý.
Đương nhiên, nhân cơ hội này, cô quyết định cũng sẽ gọi Tuyết Dao và anh trai cô đến.
“Tiệc sinh nhật? Ồ, có thời gian thì anh sẽ đến.”
Hạ Vãn Dương lập tức nhận lời. Khi Vãn Tình gác máy, Kiều Tân Phàm đang
cẩn thận sấy tóc cho cô, không để động vào vết thương của cô. Vãn Tình
mỉm cười thỏa mãn, chủ động ôm lấy Kiều Tân Phàm, nói:
“OK, đều xong rồi. Hy vọng Tuyết Dao cũng sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về cô ấy giống như chúng ta vậy.”
Vãn Tình để yên cho Kiều Tân Phàm ôm cô, khi đến bên giường, thì nghe thấy anh hứng thú nói:
“Mạc Lăng Thiên chuyển viện rồi.”