Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 173: Chương 173: Sự lo lắng của Lai Tuyết (Phần 1)




Tiệc sinh nhật của Kiều Quý Vân cũng chỉ đơn giản chứ không hoành tráng như bà Kiều nói. Về phần trọng điểm của bữa tiệc sinh nhật này cũng không phải là Kiều Quý Vân, mà chính là Lai Phượng Nghi.

Bởi vì Kiều Tân Phàm bận việc cho nên Vãn Tình được tài xế của nhà họ Kiều đón về. Xe còn chưa đến cổng lớn thì đã nhìn thấy vài người phụ nữ trung niên ngồi trên bàn trà bên cạnh hồ bơi đánh mạt chược.

Cách đó không xa, Lai Phượng Nghi đang bước đến cùng hai người phụ nữ trạc tuổi bà ta, họ còn dẫn theo những cô con gái xinh đẹp có vẻ lớn hơn Vãn Tình một chút, nổi bật nhất là cô gái ở giữa đang vừa uống rượu, vừa quan sát, đanh giá cây cỏ nhà họ Kiều.

Có vẻ như đây là hội chị em của Lai Phượng Nghi.

Vãn Tình cũng không vì những người này mà thôi suy nghĩ về chuyện của Tuyết Dao và anh cô. Hạ Vãn Dương vì công việc nên không thể đến sớm được, Lai Tuyết cũng không đến, chỉ có Tuyết Dao nói là đang trên đường đến.

“Phượng Nghi, mỗi ngày sống ở chỗ đẹp thế này, người cũng trở nên tươi mới hơn, cô thật sự là rất tốt số nha!”

Giọng của các bà tràn ngập hâm mộ và ca tụng, ánh mắt đầy vẻ ham mê nhìn bể bơi nhà họ Kiều. Bên cạnh, Lai Phượng Nghi chỉ hơi mỉm cười, không nói gì nhiều, rồi lại nghe thấy một người khác nói:

“Đúng rồi, con gái cô đâu rồi? Nghe nói đang qua lại với một đối tượng rất tuyệt phải không?”

Giọng bà ta đầy vẻ hiếu kỳ, Lai Phượng Nghi cũng không nói gì cả, nhưng bà ta lại nói thêm:

“Con rể của cô Lai đây hẳn là một người có địa vị rất cao, người dân thường như chúng tôi chẳng thể gặp được đâu nhỉ!”

Bà ta vừa dứt lời, Lai Phượng Nghi không thể chịu đựng được nữa, đành thản nhiên đáp:

“Gần đây cậu ấy rất bận, trong lúc làm việc, không cẩn thận bị thương nên không đến đây được.”

Lai Phượng Nghi vừa nói xong, ba người phụ nữ kia rõ ràng có hơi thất vọng, lại tiếp tục trò chuyện với nhau, sau đó xoay ngời đi về phía ba cô gái trẻ kia.

“Đây là con gái tôi, thành tích học tập khá tốt, lại rất năng động, thông minh, vốn tôi chuẩn bị đưa nó sang Mỹ du học, nhưng nó lại không chịu, nói là phải ở bên cạnh báo hiếu tôi. Vừa rồi cũng đã tìm được một công việc không tồi.”

“Cô Lai, chúng tôi muốn chào hỏi ông Kiều.”

Lai Phượng Nghi chỉ gật nhẹ đầu, thật ra họ chỉ là nói bóng gió, nhưng cũng không ngừng nhìn về phía cửa như thể muốn dò xét.

Không ngoài dự kiến, Kiều Quý Vân thật sự bước ra cùng mấy chàng trai trẻ, tuy rằng họ kém rất nhiều so với Kiều Tân Phàm và Mạc Lăng Thiên, nhưng cũng xem như là tướng mạo không tồi.

“Mọi người tùy ý!”

Kiều Quý Vân chào hỏi các chàng trai bên cạnh, rồi lại gật đầu với bạn bè của Lai Phượng Nghi, sau đó bước vào đại sảnh. Phía sau, Vãn Tình vừa vặn nhận được điện thoại của Tuyết Dao nói là cô ấy đã đến, cô nhanh chóng chạy ra cửa đón.

“Chậc chậc, Vãn Tình, nơi này còn khoa trương hơn cả trên TV cơ, những căn nhà mà mình đừng đến trước đây chẳng có nhà nào có thể so sánh với nhà họ Kiều cả.”

Tuy rằng Tuyết Dao có trang điểm, nhưng vẫn còn vẻ say rượu, chỉ là lúc này đã không còn sa sút như ngày hôm qua, cô đã quay trở lại vẻ lanh lẹ bình thường của mình. Ánh mắt cô không khỏi không ngừng tán thưởng khi nhìn khu nhà cao cấp này.

“Đúng rồi, cái cô tiểu tam Lai Tuyết sẽ đến sao? Cả các tên Mạc Lăng Thiên bội bạc nữa? Vãn Tình ~ cậu lựa chọn cuộc hôn nhân này chẳng phải là rất vất vả à?”

Tuyết Dao cầm túi xách, sóng vai Vãn Tình bước vào, họ cũng không vội vào nhà chính, mà đứng một bên trò chuyện.

“Ban đầu, mỗi ngày đều đầy mùi thuốc súng, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, miễn dịch rồi. Hơn nữa, đại khái là không quan tâm nữa, cho nên không còn khổ sở như lúc trước.”

Vãn Tình cũng không hề che giấu, cô thản nhiên nói ra, nhưng Tuyết Dao lại nắm chặt tay cô, trách móc:

“Chuyện này cũng không nói cho mình biết, cậu thật sự không xem mình là bạn mà. Khi khổ sở thì tự mình chống đỡ, nếu mình ở đây thì chết chắc, mình sẽ cho con tiểu tam kia một trận.”

Vãn Tình đón nhận ánh mắt quan tâm và oán giận của Tuyết Dao, cô không khỏi nghiêm túc nói:

“Vậy còn cậu, rất cuộc đã xảy ra chuyện gì khó giải quyết nào, say thành ra như thế mà cũng không nói cho mình biết sao?”

Tuyết Dao không ngờ Vãn Tình lại chuyển chủ đề, vẻ mặt cô hơi ngơ ngẩn, không khỏi ho khan, nói:

“Thật ra cũng không có gì, chỉ là cảm thấy không muốn theo sự yêu cầu của cha mẹ mà thôi.”

Tuyết Dao nói mập mờ, Vãn Tình lại khó hiểu hỏi:

“Chẳng lẽ mẹ cậu lại bảo cậu gả cho ‘Hoàng Thế Nhân’ nên cậu không chịu, hay là ‘Châu Bát Bì’, à không, hay là ‘Võ Đại Lang’?”

(* Hoàng Thế Nhân’ , ‘Châu Bát Bì’, ‘Võ Đại Lang’ là các nhân vật nam có ngoại hình, tính cách được miêu tả khá kém cỏi trong các tiểu thuyết cổ của Trung Quốc.)

Vãn Tình không quên chọc ghẹo Tuyết Dao, cố gắng để tìm cho ra được là chuyện gì. Chỉ thấy Tuyết Dao mím môi, nhìn Vãn Tình nói:

“Có lẽ qua một thời gian cậu sẽ biết.”

Vãn Tình nhìn thấy vẻ cô đơn trên mặt Tuyết Dao, cô không khỏi cổ vũ:

“Trên đời này còn có chuyện mà Tuyết Dao không giải quyết được sao? Từ khi nào cậu lại trở nên nhát gan như vậy chứ? Anh trai mình tan ca sẽ qua đây, cậu cần phải nắm chắc cơ hội, bên kia đã có mấy cô gái khác rồi đó, cậu phải chuẩn bị cho tốt, nếu không đừng trách mình chưa cho cậu cơ hội sáng tạo.”

Vãn Tình hứng thú nói, Tuyết Dao lại càng ngẩn ra, cô gượng cười.

“Anh trai cậu thích những cô gái như Lai Tuyết, mình và anh ấy hoàn toàn không hợp nhau.”

Tuyết Dao bi quan nói, ánh mắt cô dường như đã sớm không còn xem trọng mối duyên phận này nữa. Lúc này, phía sau có một chiếc xe rèm che tiến đến, phía trước là người tài xế trẻ tuổi, phía sau Lai Tuyết ngồi cùng Mạc Lăng Thiên, trên mặt cô ta hiện hữu nụ cười thản nhiên cùng dáng vẻ kiêu ngạo. Khi xe đi ngang qua Vãn Tình và Tuyết Dao, lập tức cô ta hơi mở to mắt kinh ngạc.

Lai Phương Nghi nói Mạc Lăng Thiên không tiện đến, nhưng Lai Tuyết vẫn đến cùng anh ta.

“Cha, đây là quà của con và Lăng Thiên tặng cha.”

Vãn Tình và Tuyết Dao vừa bước đến bậc thang cẩm thạnh thì liền nhìn thấy Lai Tuyết mang một hộp quà thật lớn ra từ phía sau xe, lúc này trợ lý của Mạc Lăng Thiên đả chuẩn bị sẵn xe lăn cho anh ta.

“Mình thấy đây quả thật là biết xum xoe! Chẳng trách!”

Tuyết Dao nhỏ giọng mỉa mai. Vãn Tình thì chú ý đến ánh mắt của Kiều Quý Vân nhìn Lai Tuyết, hiển nhiên là tràn đầy tình thương và sự quan tâm của người cha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.