Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 174: Chương 174: Sự lo lắng của Lai Tuyết (Phần 2)




Cho dù Tuyết Dao có chán ghét đến đâu, dù cho Vãn Tình cười nhạt đến thế nào thì cách làm này của Lai Tuyết đều là đúng. Hiển nhiên có thể khiến cha mẹ vui vẻ, nhất là Lai Phượng Nghi vô cùng nở mày nở mặt. Tuy rằng chân Mạc Lăng Thiên bị thương, trên đầu còn quấn băng gạc, nhưng khí chất và khuôn mặt tuấn tú của anh ta hoàn toàn có thể khiến mẹ vợ tương lai hết sức vui vẻ.

Cứ nhìn ánh mắt của các bà phu nhân kia sáng lên là cũng đủ thấy.

“Lăng Thiên bị thương nặng như vậy, sao còn đến đây? Tiểu Tuyết đến một mình là tốt rồi.”

Tuy rằng Lai Phượng Nghi nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt bà ta cũng đủ thấy bà ta rất vui vẻ. Mạc Lăng Thiên nói:

“Sinh nhật của chú, sao cháu có thể không đến chứ ạ?”

Mạc Lăng Thiên chỉ nhàn nhạt nói thôi cũng đã đầy lạnh lùng, mê người. Các bà phu nhân trung niên bên cạnh đã sớm nhìn chăm chú, tỉ mỉ, còn các cô gái trẻ ở đây thì càng miễn bàn, họ đã hoàn toàn quên mất những chàng trai mà vừa rồi Kiều Quý Vân đưa đến rồi.

“Sinh nhật thôi mà, bất quá là muốn để cho dì của cháu giải khuây. Nào, mau vào trong nghỉ ngơi!”

Kiều Quý Vân khách sáo nói. Lai Tuyết nhìn dáng vẻ này của Mạc Lăng Thiên cô ta cũng không khỏi tỏ ra ngạo nghễ, hiển nhiên là cô ta có quen biết tất cả những người này, họ đều là đồng nghiệp khi Lai Phượng Nghi còn làm giáo viên.

“Thật sự là cha hiền con hiếu. Sinh nhật cha cậu lúc trước cũng chưa từng gặp loại chân chó thế này. Thật là loại đàn ông có mắt như mù.”

Tuyết Dao nhìn thấy hình ảnh vừa rồi, cô không khỏi nghiến răng nghiến lợi, lại tức giận hệt như khi vừa biết Mạc Lăng Thiên bị Lai Tuyết cướp đi.

“Tuyết Dao, đều đã qua rồi. Nếu không bình tĩnh thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.”

Người không chịu thua kém thì sẽ sống rất tốt, so với một người không quan tâm đến việc so đo, ắt hẳn sẽ tự chuốc lấy khổ. Mà hiện tại Vãn Tình nhìn mọi thứ rất thoáng rồi, cô đã sai quá nhiều trong đoạn tình cảm đã qua đó.

“Tiểu Tuyết thật sự là càng lớn càng xinh đẹp, khí chất rất tuyệt.”

Một người phụ nữ trung niên rất thức thời mở lời khen ngợi, Lai Tuyết cũng tươi cười, còn Tuyết Dao thì nghiến răng nghiến lợi:

“Vãn Tình, mỗi ngày sống trong hoàn cảnh này, cậu có thể ăn cơm ngon sao?”

Tuyết Dao tức giận, nhưng Vãn Tình lại mỉm cười, không khỏi khuyên nhủ:

“Được rồi, đừng tức giận, mình gả cho Kiều Tân Phàm, chứ đâu phải Lai Tuyết hay mẹ cô ta, không cần vì họ mà ăn cơm không ngon. Đi thôi, mình đưa cậu vào trong xem.”

Vãn Tình cũng không khách khí, cô kéo Tuyết Dao đi ngắm xung quanh. Vãn Tình tỏ ra bình tĩnh, lễ phép chào hỏi Kiều Quý Vân, sau đó nghe Lai Tuyết nói:

“Sinh nhật cha, chẳng lẽ chị dâu không phụ giúp tiếp đãi khách sao? Hay là chỉ có bạn của chị mới là bạn?”

Ánh mắt và giọng điệu vô tội của Lai Tuyết lập tức khiến Tuyết Dao tức điên lên, nhưng lúc này cô không nên bộc lộ ra. Vãn Tình nhìn thấy dáng vẻ kia của Lai Tuyết, chẳng phải là muốn thị uy trước mặt nhiều người thế này sao?

“Chị dâu cháu còn đang bị thương, là bà nội bảo nó nghỉ ngơi.”

Người nói lời này không ai khác chính là bà Kiều, lúc này bà đang khoan thai bước đến, xung quanh bà như tỏa ánh hào quang sáng ngời. Mọi người không khỏi xoay lại nhìn, khí chất của bà Kiều đầy quý phát, đoan trang, ung dung và đẹp đẽ, chỉ vừa bước đến thôi cũng đủ uy nghiêm khiến ai nấy đều sợ hãi.

“Bà nội!”

Lai Tuyết khẽ thở hắt ra, dường như đang bất bình cho chính cô ta. Còn bà Kiều, khi vừa nhìn thấy Vãn Tình, bà lập tức đánh giá Tuyết Dao, cô rất thức thời mở lời chào hỏi. Hiển nhiên là bởi vì bà Kiều ra mặt thay cho Vãn Tình, thế nên Tuyết Dao cũng khách khí hơn.

“Bà Kiều thật sự là rất đẹp, thoạt nhìn lại rất trẻ nữa ạ. Thảo nào Vãn Tình cứ muốn cháu gặp bà.”

Vãn Tình liếc Tuyết Dao một cái, người này thật là gan quá. Quả nhiên bà Kiều gật đầu cười hiền hòa. Lúc này Tuyết Dao nói nhỏ vào tai Vãn Tình:

“May còn có thái hậu làm chỗ dựa!”

Lập tức mấy bà phu nhân kia cũng quay sang nhìn Vãn Tình, rồi lại nhìn Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên tỏ ý so sánh.

“Bà Kiều thật là có phúc, con trai thành đạt như vậy, cháu gái lại rất lanh lợi, còn cháu dâu cũng thật xinh đẹp.”

Vãn Tình cảm thấy những lời này quả thật là xum xoe, nịnh bợ, còn bà Kiều cũng đã quá hiểu những vị khách như thế này rồi, bà không hề kiêu căng, cũng không phản ứng lại, mà chỉ lịch sự nói:

“Chỉ là một bữa cơm bình thường, nếu chiêu đãi không chu toàn, mong quý vị thứ lỗi.”

Nói xong, bà Kiều liền đi về phòng mình, Kiều Quý Vân lập tức theo lời bà nói, tiếp tục chiêu đãi khách, Lai Phượng Nghi cũng bận rộn chuẩn bị. Trong chớp mắt, mọi thứ lại trở lại hài hòa, nhưng người ta thì vẫn không ngừng chiều chuyện.

Không lâu sau, Vãn Tình còn đang ăn hoa quả cùng Tuyết Dao thì lại nhìn thấy Lai Tuyết mặt mũi không vui đẩy Mạc Lăng Thiên vào. Cô ta thấy Vãn Tình và Tuyết Dao, cô ta lại càng có vẻ phật ý, vừa đẩy Mạc Lăng Thiên, vừa nói:

“Lăng Thiên, em đẩy anh đến sau vườn hít thở không khí đi, ở đó rất đẹp, lại yên tĩnh.”

Mạc Lăng Thiên gật đầu, hiển nhiên anh ta cũng không hề có hứng thú với những chuyện xã giao thế này, lại thêm nhìn thấy Vãn Tình và Tuyết Dao ở phòng khách, hẳn là anh ta cũng không muốn ở đây rồi.

“Làm như có ai nợ cô ta hai trăm vạn không bằng, thật sự là càng nói càng đáng ghét. Trước kia tốt xấu còn biết bản thân mình là ai, bây giờ đến chính mình là ai cũng chẳng biết nữa rồi.”

Tuyết Dao hầm hừ nói. Bên ngoài, tiếng chị Dương vang lên:

“Chị Lý, chị Lý, mang đĩa hoa quả và thịt nguội qua đây.”

Nhưng không có chị Lý ở đó, Vãn Tình liền đứng dậy giúp đỡ, Tuyết Dao thấy vậy cũng đi theo, nhờ vậy mới biết được lý do vì sao vừa rồi Lai Tuyết lại không vui.

“Mới hỏi một chút mà đã tức giận rồi, tôi thấy tám phần là thật rồi, cô gái đó tôi đã từng thấy trên báo, từng ly hôn, thậm chí còn bị lên báo nữa mà.”

“Mẹ không nhìn thấy sao? Cô gái đó cũng bị thương ở đầu giống như bạn trai của Lai Tuyết, nếu không vì báo thù thì cũng là cố tình giết mà.”

Cô gái ngồi bên bồn hoa đang phát huy sức tưởng tượng của mình, hoàn toàn không chú ý đến phía sau Vãn Tình vừa bưng đĩa hoa quả, vừa dở khóc dở cười.

“Đúng rồi, đầu cậu làm sao mà bị thương? Mình nghe dì nói, là do lúc đến công trường không cẩn thận, vậy thì sao Mạc Lăng Thiên cũng bị?”

Tuyết Dao cũng bị tò mò bởi mấy tin tức bát quái này, Vãn Tình không khỏi hết hồn, nếu cô ấy biết cô bị thương vì cứu Mạc Lăng Thiên, có lẽ là sẽ tức điên mất thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.