Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 175: Chương 175: Sự lo lắng của Lai Tuyết (Phần 3)




Giọng nói của Tuyết Dao lập tức gây chú ý cho hai mẹ con đang nhiều chuyện bên cạnh, họ không khỏi giật mình quay lại, xấu hổ cười cười.

Vãn Tình ra ngoài giúp đỡ hoàn toàn không phải là vì nể mặt mẹ con Lai Phượng Nghi, mà là do cô ấy chị Dương bận bịu nên cô cũng nên làm những việc mà một người chủ nhà nên làm, huống hồ những người khách ở đây cũng có những vị phu nhân do bà Kiều mời đến.

Vãn Tình nhìn vẻ mặt xấu hổ của hai mẹ con kia, cô cũng không nói gì mà chỉ đặt đĩa hoa quả xuống, bình thản nói:

“Mời dùng!”

Nói xong, cô xoay người bưng đĩa hoa quả còn lại sang bàn khác. Phía sau, Tuyết Dao vẫn kiên trì hỏi:

“Cùng bị thương, cùng nằm viện, Vãn Tình, rốt cuộc là giữa hai người có chuyện gì vậy?”

Vãn Tình nhìn dáng vẻ sốt ruột của Tuyết Dao, cô đành giải thích:

“Không có chuyện gì cả, chỉ là lúc đó mình đến tìm Tân Phàm, vừa vặn nơi đó nổ mạnh, sau đó thì bốc cháy.”

Nhưng Tuyết Dao không tin, cô không nhịn được nghi hoặc nói:

“Lại có chuyện xui xẻo đến vậy sao?”

Ngay lúc này, Hạ Vãn Dương gọi điện thoại đến nói rằng anh đã đến nhà ho Kiều rồi. Vãn Tình không tự mình ra đón mà giục Tuyết Dao đi. Nhưng Tuyết Dao lại rất không vui, lắc đầu nói:

“Mình không đi.”

Vãn Tình nhìn vẻ mặt kiên định của Tuyết Dao, không thể không giật lấy đĩa hoa quả từ tay cô ấy.

“Cậu cũng thấy rồi đấy, Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên bên nhau rồi, anh trai mình khẳng định là đã chết tâm. Tuyết Dao, cứ cho là nỗ lực vì chính mình một lần cũng được. Nếu không thì mình sẽ không xem cậu là bạn mình nữa, cậu mạnh mẽ lên đi!”

Vãn Tình nghiêm mặt, đặt chiếc đĩa trên tay xuống bàn rồi đẩy Tuyết Dao đi. Cuối cùng, Tuyết Dao vẫn phải đầu hàng, xoay người đi đón Hạ Vãn Dương.

Vãn Tình nhìn dáng người Tuyết Dao khuất sau ngã rẽ, không thể không hy vọng. Tuy rằng anh trai cô có chút lạnh lùng, làm việc gì cũng như thể không để tâm, nhưng anh ấy cũng không hề tệ. Nếu như anh và Tuyết Dao có thể bên nhau, thì sẽ có thể sống vui vẻ rồi.

“Cô chủ, cô đi nghỉ đi, cứ để tôi làm là được rồi.”

Chị Dương nhìn Vãn Tình bưng đĩa hoa quả, không khỏi đón lấy từ tay cô. Vãn Tình không khỏi mỉm cười, thật ra không biết từ khi nào, người nhà họ Kiều đã chấp nhận cô rồi, đến cả người giúp việc cũng như thế.

Vãn Tình thấy chị Dương bưng đĩa hoa quả đi, cô lại mong Tuyết Dao mau chóng quay lại. Vãn Tình đi dọc về phía bên kia hồ bơi có một chiếc ghế dài, cô bước đến ngồi xuống một lát.

Bên cạnh hàng sỏi nhỏ bên bờ hồ có vô số các loài cây cỏ, nước hồ trong veo soi bóng, còn có cả dòng nước chảy xuôi vào hồ, cảnh quan thậm chí còn đẹp hơn cả “Lan Đình Kiến” của Vương Hi Chi.*

*“Lan Đình Kiến” là tác phẩm thư pháp của nhà thư pháp Vương Hi Chi.

Vãn Tình đi dọc theo đường mòn đá sỏi về phia chiếc ghế dài kia, vừa đi ngừa ngắm cảnh, không khỏi cảm thán sự xa hoa của nhà họ Kiều, cảnh sắc tự nhiên dung nhập với yếu tố thời thượng, mượn núi để tạo nên phong cảnh đẹp tựa tranh vẽ.

Cô nhìn đồng hồ, có lẽ Kiều Tân Phàm cũng sắp về rồi, Vãn Tình thong thả ngồi trên ghế dài, cô nhắm hờ đôi mắt, mọi âm thanh như xa xôi dần. Đợi đến khi vết thương của cô lành rồi, mỗi ngày đi tản bộ cùng Kiều Tân Phàm cũng tốt lắm.

Vãn Tình vừa dự tính vừa mỉm cười, nếu như có thêm một đứa bé đáng yêu nữa, một nhà ba người ~

Vãn Tình bỗng nhiên thu lại khát khao của chính mình, bởi vì một giọng nói vang lên khiến cô không khỏi mở mắt. Chỉ thấy trên con đường nhỏ xa xa, Mạc Lăng Thiên đang tự mình đẩy xe lăn tiến lại gần.

Hiển nhiên Mạc Lăng Thiên không ngờ rằng sẽ gặp Vãn Tình ở đây, khuôn mặt anh ta khẽ cứng đờ, động tác tay cũng khựng lại. Nếu như không phải anh ta đang đẩy tới thì chiếc xe lăn như thể đang sắp giật lùi.

Vãn Tình cũng không khỏi cau mày, cô nghĩ rằng Lai Tuyết đẩy anh ta đi, chứ không nghĩ đến việc anh ta tản bộ một mình ở đây. Trong khung cảnh yên tĩnh này, đây là lần đầu tiên Vãn Tình chạm mặt với Mạc Lăng Thiên, cô cũng không khỏi cảm thấy sửng sốt.

Vãn Tình nhìn Mạc Lăng Thiên, cảm giác đau khổ mà anh ta từng mang lại vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chỉ là đã không còn như lúc trước nữa, cô sẽ không cảm thấy đau đớn khi thấy anh ta ở bên Lai Tuyết nữa. Còn anh ta dường từ sau vụ cháy đó mà không còn nhìn cô bằng ánh mắt châm chọc nữa, xem ra cứu người vẫn rất hữu dụng đi.

Nhưng từ tước đến nay, Vãn Tình không hề muốn dùng việc này để đổi lại sự cảm kích của Mạc Lăng Thiên, cô cứu anh ta, hoàn toàn không phải là để chứng minh đều gì cả, chỉ là theo bản năng mà thôi.

Khi ánh mắt của Vãn Tình và đôi mắt lạnh lùng của Mạc Lăng Thiên giao nhau, cô không còn vẻ sửng sốt nữa, mà trở nên lạnh nhạt, thậm chí thản nhiên lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Kiều Tân Phàm.

Hiển nhiên Mạc Lăng Thiên không có ý định tiếp tục nói chuyện với cô, từ giây phút hai người ly hôn, họ đã trở thành người lạ, đã từng hận, từng đau, cuối cùng thì không còn có thể hoàn hợp nữa.

Vãn Tình nhập số điện thoại, đang chuẩn bị gọi đi thì lại nhìn thấy phía trước mắt cô, miếng chắn cao su đang chặn đường xe lăn của Mạc Lăng Thiên.

Hẳn là người ta lắp đặt như vậy là để phòng ngừa xe trượt xuống sườn núi, nhưng bây giờ lại trở thành vật cản gây khó khăn cho Mạc Lăng Thiên. Bên cạnh miếng chắn cao su có một khoảnh đất nhỏ vừa đủ chỗ cho chiếc xe lăn đi qua, có thể thấy rằng lúc thiết kế họ đều tính toán rất kỹ lưỡng.

Xe lăn của Mạc Lăng Thiên đi vào đúng khoảnh đất nhỏ kia, từ từ lăn bánh. Nhưng Vãn Tình lại nhận ra rằng chiếc xe lăn của Mạc Lăng Thiên xa hoa hơn những chiếc xe lăn thông thường khác, mà quan trọng hơn chính là anh ta không ngồi xe lăn nhiều, nên còn chưa biết ước lượng khoảnh cách chính xác.

Ngay khi Mạc Lăng Thiên cố lách ra khỏi miếng chắn cao su, xe lăn của anh ta vì đột nhiên bị lọt vào khe nước nên cả chiếc xe nghiêng ra bên ngoài, chỉ tích tắc là có thể sẽ lật nhào.

Vãn Tình sửng sốt, trong lòng không phải là không cảm thấy chần chừ, nhưng khi nghĩ đến việc nếu anh ta lật nhào thì cái gáy của anh ta có thể sẽ đập vào mấy hòn đá trên đường, cho nên cô vẫn theo bản năng chạy đến giúp một tay.

Chiếc xe lăn may mắn không ngã nhào, khuôn mặt của Mạc Lăng Thiên trở nên căng thẳng, gân xanh trên tay anh ta nổi lên vì dùng quá nhiều lực.

Tay Vãn Tình dùng hết sức để đẩy xe lăn khỏi lật nhào xuống, phải biết là cân nặng của Mạc Lăng Thiên cũng không hề nhẹ, Vãn Tình cắn môi, rốt cuộc cũng có thể đẩy xe lăn trở lại trên mặt đường. Lúc này, đột nhiên Mạc Lăng Thiên xoay người, anh mắt anh ta dừng trên mặt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.