Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 176: Chương 176: Sự lo lắng của Lai Tuyết (Phần 4)




Ánh mắt này giống như ánh mắt khi lần đầu tiên Vãn Tình nhìn thấy Mạc Lăng Thiên, anh ta bỗng nhiên ngẩn ra nhìn cô.

“Xin chào, tôi tên Hạ Vãn Tình, rất vui được làm quen với anh.”

Khi đó Vãn Tình buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trẻ trung sáng ngời, cô mỉm cười, đưa tay tự giới thiệu, sau đó cô nhìn thấy Mạc Lăng Thiên ngoái đầu nhìn mình. Khi ấy cô chỉ cảm thấy như trời đất quay cuồng, trong chớp mắt cả thế giới trong mắt cô chỉ còn lại một mình bóng dáng Mạc Lăng Thiên.

Thời gian không hề đảo ngược, khi Mạc Lăng Thiên lại nhìn cô bằng ánh mắt này, lòng Vãn Tình lại nảy lên, nhưng không phải là vui vẻ, không phải là cảm động, không phải là thích thú gì.

Mà cảm xúc của cô lúc này rất phức tạp, như thể đau xót, lại như giải thoát. Tóm lại, cảm xúc của cô quá mức phức tạp đến mức không thể tả bằng lời.

“Đừng để ý, tôi chỉ là không thể trơ mắt nhìn mà thôi.”

Vãn Tình không để ý đến ánh mắt của Mạc Lăng Thiên, đôi mắt anh ta tinh anh, hàng lông mi thậm chí còn dài hơn cả nữ giới, luôn tỏa ra khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo, thì lúc này đây chỉ tỏ ra bình tĩnh như che giấu sự kinh ngạc vừa lóe lên trong mắt.

Hoan hô, thôi xin tha cho kẻ bất tài này đi. Vãn Tình xoay người định nhặt điện thoại đang để trên ghế lên thì lại nghe thấy một giọng nói buồn bực và nóng nảy vang lên chấn vấn:

“Hạ Vãn Tình, cô đang làm gì đây?”

Trong tay Lai Tuyết còn đang bưng chiếc cốc thủy tinh trong suốt đựng đầy nước hoa quả ngọt ngào, hiển nhiên là cô ta chuẩn bị cho Mạc Lăng Thiên, quả thật đúng là rất chu đáo.

Nhưng theo những điều mà Vãn Tình biết về Mạc Lăng Thiên thì anh ta có vẻ thích uống nước lọc hoặc cà phê hơn.

Vãn Tình bình tĩnh nhìn vẻ mặt biến sắc của Lai Tuyết, cô không hề có ý định giải thích gì cả, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi. Lai Tuyết cô ta cũng chẳng phải chưa từng làm ra những chuyện ồn ào, cãi vã.

Vãn Tình cầm điện thoại định bỏ đi, nhưng Lai Tuyết nào muốn buông tha, mà vội vàng chạy đến, bất bình nói:

“Cô nói rõ ràng rồi hẵng đi.”

Vãn Tình cũng không muốn để ý đến cô ta, cô tiếp tục bước đi. Quả nhiên Lai Tuyết không cam tâm gọi to:

“Hạ Vãn Tình ~”

Vãn Tình không khỏi quay đầu nhìn ánh mắt bất mãn và hoài nghi của Lai Tuyết, cô cười khẽ, Lai Tuyết, cô sợ rồi, sợ đánh mất sao, sợ vợ trước của Mạc Lăng Thiên à?”

“Tiểu Tuyết, không liên quan đến cô ấy.”

Lời nói của Mạc Lăng Thiên quả nhiên khiến Lai Tuyết khó hiểu. Cô ta nhìn thấy Mạc Lăng Thiên hơi cau mày thì liền ngồi xổm xuống bên cạnh chân anh ta, dịu dàng hỏi:

“Vừa rồi anh bị ngã sao? Sao lại đi lung tung một mình vậy, khiến em lo lắng quá.”

Giọng cô ta rất dịu dàng giống hệt như trước kia, cũng là dáng vẻ yếu đuối, nhỏ nhẹ đầy nữ tính khiến Vãn Tình cảm thấy thua kém, lúc này lại nhìn thấy thật khiến người ta nổi da gà.

Tâm tình đang tốt đẹp của cô bị hai người này phá hỏng, Vãn Tình quay về sảnh chính thì nhìn thấy anh trai Hạ Vãn Dương của cô đang ngồi cạnh một cô gái, nhưng không phải là Tuyết Dao, mà là con gái của một trong những vị khách của Lai Phượng Nghi. Vãn Tình không khỏi sửng sốt, rốt cuộc là Tuyết Dao bay đi đâu rồi?

Hiển nhiên Hạ Vãn Dương cũng tỏ ra xa cách, Vãn Tình nhìn thấy vẻ mặt của cô gái kia hơi ngượng ngùng, khi cô tiến lại gần thì liền lịch sự chào hỏi:

“Cô Kiều!”

Đúng là cách xưng hô này mới hợp với Vãn Tình nhất, cô là vợ của Kiều Tân Phàm, những người này không gọi cô là cô chủ, thì chỉ có thể gọi cô bằng cách này mà thôi.

“Anh, Tuyết Dao đâu?”

Vãn Tình chỉ gật nhẹ đầu với cô gái kia xem như là đáp lại, quả nhiên cô ta ngượng ngùng, kinh ngạc nói:

“Thì ra là anh trai của cô Kiều ạ. Hai người từ từ nói chuyện, tôi không làm phiền nữa.”

Vãn Tình nhìn cô gái kia vội vàng bỏ đi, cô không khỏi nhíu mày, Tuyết Dao này thật sự đẩy anh trai cô cho cô gái khác vậy à.

“Nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt không tốt lắm, bây giờ thì đi nhà vệ sinh rồi.”

Hạ Vãn Dương thản nhiên nói, rồi nhìn vết thương trên đầu Vãn Tình, sau đó lại nhìn xung quanh như đang tìm gì đó. Vãn Tình tinh ý hỏi:

“Anh hai, không phải là anh còn thích Lai Tuyết chứ?”

Vãn Tình trực tiếp hỏi, ánh mắt cô sáng ngời không cho phép lảng tránh. Hạ Vãn Dương ngẩn ra, cũng thản nhiên mỉm cười.

“Tiểu Tình, anh đâu có bị mù, càng không phải là tên hèn mọn như thế.”

Hạ Vãn Dương vừa nói xong, lập tức Vãn Tình vui vẻ hẳn lên, không khỏi muốn nhảy lên ôm hôn anh một cái, dáng vẻ hung dữ vừa rồi của cô biến mất. Hai người ngồi xuống đợi Tuyết Dao quay lại, Hạ Vãn Dương nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của cô, anh không khỏi mỉm cười:

“Tiểu Tình, em vẫn giống như lúc bé, không hề thay đổi.”

Khuôn mặt Hạ Vãn Dương rất dịu dàng, lời anh nói khiến Vãn Tình không khỏi nhớ về trước đây, cô luôn thích đi theo sau lưng anh, ngay cả khi anh đá cầu cùng bạn bè, cô cũng phải tham gia. Khi ấy anh hai rất thương cô, tuy rằng ngoài miệng giả vờ không đồng ý, nhưng vẫn luôn để tùy cô làm xằng bậy.

“Anh hai, như vậy, nếu em có chuyện muốn nhờ, hoặc là một yêu cầu nho nhỏ, thì anh có đồng ý không?”

Đón nhận ánh mắt của Hạ Vãn Dương, Vãn Tình liều lĩnh dò hỏi, không từ bỏ cơ hội giúp đỡ Tuyết Dao.

“Không làm việc gì ồn ào, không làm chuyện gì phạm pháp ~”

Hạ Vãn Dương nghiêm túc nói, nhưng cũng đã đồng ý với Vãn Tình. Cô lập tức nói:

“Yên tâm đi, tuyệt đối là yêu cầu nhân đạo.”

Lúc này, vẻ mặt Vãn Tình sáng ngời, Hạ Vãn Dương cũng tươi cười, hai anh em lại hòa hợp như ngày nào.

Vãn Tình cũng không nhìn đến vẻ mặt tối thui của Lai Tuyết và cả ánh mắt như lơ đãng nhìn mình của Mạc Lăng Thiên. Nhưng Vãn Tình không cố ý xem nhẹ sự tồn tại của họ, mà mỉm cười nhẹ nói:

“Anh hai, anh ngồi ở trong này một lát đi, đợi em đi xem Tuyết Dao có rơi xuống cống hay chưa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.