Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 177: Chương 177




Vãn Tình nói xong, cô thoải mái đứng dậy như không hề nhìn thấy Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên. Khi Vãn Tình vừa đi đến nhà vệ sinh thì nhìn thấy Tuyết Dao đang vội vàng bước đến, vẻ mặt cô ấy căng thẳng, ánh mắt kiên quyết nói với cô:

“Trong nhà có việc, mình về trước đây.”

Tuyết Dao cúi đầu bước đi, không cho Vãn Tình cơ hội truy hỏi. Vãn Tình vội vàng bảo Hạ Vãn Dương đi tiễn cô, vừa vặn anh cũng không hứng thú gì với bữa tiệc sinh nhật này nên lập tức vui vẻ đi ngay.

“Rốt cuộc nhà Tuyết Dao xảy ra chuyện gì chứ?”

Buổi tôi, Vãn Tình dựa vào lòng Kiều Tân Phàm nằm trong phòng ngủ, đột nhiên lại có điện thoại của nhà họ Hạ gọi đến.

“Tiểu Tình, hôm nay con bảo anh hai con đi tiễn Tuyết Dao à?”

Trong điện thoại quả nhiên truyền đến giọng nói tức giận, Vãn Tình cũng không phải chưa từng đối mặt với sự nghiêm khắc của cha mẹ. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận được điện thoại của cha, cô không khỏi hơi căng thẳng.

“Dạ là con, có vấn đề gì sao ạ?”

Vì giọng của cha mà Vãn Tình cảm thấy có gì đó không ổn, cô không khỏi dè dặt.

“Sau này phải giữ khoảng cách với Tuyết Dao.”

Lời nói của Hạ Chính Lãng khiến đầu Vãn Tình ong ong, cha cô đưa ra yêu cầu này hẳn không phải là vô căn cứ.

“Nhà họ Liêm gặp chuyện gì sao ạ?”

Vãn Tình căng thẳng hỏi, lòng cô cũng chùng xuống, nếu như thật sự là như vậy, thì việc muốn Tuyết Dao và anh trai cô bên nhau chỉ e là khó càng thêm khó rồi.

“Trưởng Ủy Kỷ đã chuẩn bị lập hồ sơ điều tra rồi, trước mắt thì việc này vẫn còn là bí mật. Tuy mối quan hệ giữa con và Liêm Tuyết Dao rất tốt, nhưng tốt nhất thì tạm thời nên giữ khoảng cách một chút.”

Giọng Hạ Chính Lãng nghiêm túc không cho phép phản bác. Khi cha vừa nói xong, Vãn Tình không nói gì cả mà trong lòng cô càng lo lắng cho Tuyết Dao.

“Con biết rồi ạ.”

Khi Vãn Tình gác máy, cô không khỏi run lên, đến khi một bàn tay vỗ vỗ lên vai mình, dịu dàng hỏi thì cô mới hoàn hồn lại.

“Sao vậy?”

Sự quan tâm của Kiều Tân Phàm khiến Vãn Tình cảm thấy ấm áp, cô dưa vào ngực anh, không khỏi than thở nói:

“Hiện thực tàn nhẫn hơn dự tính rất nhiều.”

Tuy rằng chỉ nghe loáng thoáng thì Kiều Tân Phàm cũng đã đoán được nội dung của cuộc nói chuyện, anh mỉm cười nói:

“Cho dù là tàn nhẫn, nhưng có thể sống khỏe mạnh chính là chuyện may mắn nhất rồi. Nếu như trong cuộc sống không phải chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió thì cũng không nên chán ngán, thất vọng. Vì mọi vấn đề đều có cách giải quyết.”

Đón nhận ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên của Kiều Tân Phàm, dường như lúc nào cũng khiến cô cảm thấy ấm áp, chỉ cần có anh bên cạnh thì mọi thư đều có thể giải quyết dễ dàng.

“Anh nói đúng, việc gì cũng có cách giải quyết cả.”

Đột nhiên đôi mắt Vãn Tình sáng ngời, cô lại cúi đầu mở điện thoại, sự ỷ lại hết sức tự nhiên của cô khiến người bên cạnh thu tay lại, sau đó còn hôn nhẹ lên trán cô. Trong lòng Kiều Tân Phàm, cô chính là bảo bối của anh.

Nhưng Vãn Tình đang bận hy vọng đầu dây bên kia bắt máy, ngược lại Tuyết Dao chỉ gác máy.

“Đừng lo lắng, có vài vấn đề không phải cứ sốt ruột là có thể giải quyết được, em phải tìm cách.”

Kiều Tân Phàm luôn có khả năng đứng ngoài mọi chuyện, như thể không hề bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì, bao gồm cả việc kết hôn của họ. Vãn Tình không khỏi mở to mắt nhìn Kiều Tân Phàm, bất đắc dĩ cười nói:

“Anh luôn có khả năng đứng ngoài thế sự thế này, thật sự khiến người ta cảm thấy rất có khoảng cách nha.”

Mà những lời này lại khiến Kiều Tân Phàm trở nên nghiêm túc, chỉ cảm thấy anh chuyển người, khi cô và anh gần trong gang tấc, anh nói một cách rất rõ ràng:

“Chỉ có Hạ Vãn Tình mới khiến anh không thể bình tĩnh.”

Nói xong, Kiều Tân Phàm cấp tốc hôn cô, nồng nhiệt và kiên quyết. Cảm giác này như thể anh cũng giống những chàng trai đang yêu say đắm khác vậy, điều này khiến Vãn Tình có lý do tin tưởng lời anh nói rằng cảm giác của anh dành cho cô rất khác.

“A, đừng cắn, đau em ~”

Dưới màn đêm, trong phòng ngủ truyền đến giọng hờn dỗi của người con gái và tiếng cười khô khốc cùng hơi thở dốc của chàng trai, hết sức tự nhiên mà tràn ngập mờ ám, cho đến khi tràn đầy ý xuân, tâm hồn giao hòa.

Ngày hôm sau, Vãn Tình lại gọi cho Tuyết Dao từ sáng sớm, nhưng cô ấy vẫn tắt máy, điều này không khỏi khiến Vãn Tình bối rối.

Nhưng sau đó cô lại nhận được điện thoại của Kiều Tân Phàm, cô nghe thấy anh thản nhiên nói:

“Đừng lo lắng, tuy rằng cha mẹ của Tuyết Dao có thể khó tránh khỏi kiếp nạn này, nhưng Tuyết Dao sẽ không sao đâu. Anh đã nhờ thám tử rồi, cũng đã hỏi thăm bên phía Sở Tư pháp rồi.”

Lời Kiều Tân Phàm nói khiến Vãn Tình không khỏi cảm động, cô ôm lấy điện thoại suốt không chịu buông tay. Từ trước đến nay cô không quen dựa vào đàn ông, nhưng chính Kiều Tân Phàm lại khiến cô ngày càng trở nên chậm chạp hơn.

“Ông xã, cảm ơn anh ~”

Lời cảm ơn của Vãn Tình khiến Kiều Tân Phàm cảm thấy thoải mái, en kia đầu dây cô còn nghe thấy tiếng anh đang giở trang giấy.

“Muốn cảm ơn anh thì đợi đến tối hẵng nói, hửm?”

Giọng anh đầy vẻ mờ ám khiến Vãn Tình đỏ mặt, cô không khỏi đùa giỡn nói:

“Không thèm nói chuyện với anh nữa, em gác máy đây.”

Vãn Tình gác máy, trong lòng cô tĩnh lại hơn nhiều, nhưng khi nghĩ đến chuyện của Tuyết Dao và anh trai, cô vẫn hơi bối rối.

Vãn Tình lại gọi điện thoại cho Hạ Vãn Dương, ngay đúng lúc ngân hàng đang trăm công nghìn việc, Hạ Vãn Dương vừa bận rộn vừa bắt điện thoại.

“Việc này, hiện tại mọi người đều sợ liên lụy, cha bảo chúng ta tránh đi cũng có lý thôi.”

Hạ Vãn Dương nói ra ý kiến của anh, Vãn Tình cũng hiểu. Cô biết rằng khiến mình liên lụy là một chuyện rất ngu xuẩn, nhưng nếu nhìn thấy bạn bè gặp nạn, tứ cố vô thân thì cô khó mà có thể làm ngơ được.

Vãn Tình gác máy, cô cảm thấy hơi nhàm chán, có lúc cô lại gọi điện thoại cho Tuyết Dao nhưng cô ấy vẫn luôn tắt máy, cho nên cô đành từ bỏ.

Bởi vì lo lắng về chuyện của Tuyết Dao nên mấy ngày nay cô rất chú ý tin tức. Hôm ấy, vợ chồng Liêm Hạo cùng nhau bị đưa ra điều tra, khuôn mặt Liêm Hạo đầy vẻ mệt mỏi, còn bà Liêm lại không hề có chút biểu cảm gì.

Liên tục vài ngày, vết thương của Vãn Tình đaã sắp khỏi hẳn, chỉ còn cờ ngày cắt chỉ nữa là xong.

Nhưng chuyện của Liêm Hạo càng lúc càng bị điều tra sâu hơn, liêm tục tìm ra các quan chức âm thầm cấu kết với nhau, vì thế chuyện này đã trở thành tin tức lớn trong giới chính trị ở thành phố này.

Lòng Vãn Tình nóng như lửa đốt, rốt cuộc sáng sớm ngày hôm nay cô đã gọi được cho Tuyết Dao.

“Tuyết Dao, sao vậy lại luôn tắt máy vậy, cậu có biết mình rất lo lắng không?”

Tuy rằng Vãn Tình trách móc nhưng lại tràn đầy quan tâm. Bên kia đầu dây, Tuyết Dao cũng bình tĩnh hơn trước nhiều, cô cất giọng hơi khàn khàn nói:

“Mình không sao, chỉ là vừa mới biết thì có hơi khó tiếp nhận, bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi.”

Nghe xong, Vãn Tình cũng không khỏi im lặng, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại tắc lại trong cổ họng không nói ra được.

“Vãn Tình, mình muốn yên tĩnh một chút.”

Tuyết Dao vừa nói xong thì lại ngắt cuộc gọi, tắt máy.

Cứ như vậy, cho đến khi vết thương của Vãn Tình đã khỏi hẳn, cô chỉ còn nghỉ phép ba ngày nữa là đi làm mà vẫn không có tin tức gì của Tuyết Dao.

Vãn Tình ngồi một mình buồn chán, cuối cùng cô quyết định đến công trường thăm Kiều Tân Phàm. Lần này hoàn toàn khác với lần trước, Vãn Tình vừa đến thì liền được đưa đến phòng làm việc giản dị của anh.

“Vãn Tình, sao em lại đến đây?”

Kiều Tân Phàm thoáng nhíu mày, nhưng khuôn mặt anh vẫn thoáng vui sướng, anh bỏ bản vẽ và tài liệu trên tay xuống, sau đó đội chiếc nón bảo hộ lên đầu Vãn Tình.

“Kiểm tra đột xuất!”

Vãn Tình nghiêm trang khiến Kiều Tân Phàm mất hồn mỉm cười:

“Được thôi, cô Thanh tra, vừa vặn chúng tôi sắp đi ăn cơm, cô đến vừa đúng lúc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.