Vãn Tình không đi ăn ngay mà nắm tay Kiều Tân Phàm, cùng anh đi xung quanh công trường khu nghĩ dưỡng.
Xa xa vẫn như có thể nhìn thấy căn phòng gác bị cháy khiến cô không khỏi sửng sốt.
“Phải rồi, tại sao căn phòng đó lại đột nhiên phát nổ vậy?”
Lúc này đột nhiên Vãn Tình cảm thấy hiếu kỳ, chỉ là bởi vì gần đây xảy ra
quá nhiều chuyện nên cô dường như đã quên mất chuyện này. Kiều Tân Phàm
nhìn căn phòng chỉ còn lại tro phía trước, khuôn mặt anh trở nên nghiêm
túc.
“Có một người công nhân ăn cắp xi măng và dây điện ở công
trường bị người ta phát hiện rồi báo mới Mạc Lăng Thiên. Người công nhân đó đã trả lại toàn bộ mọi thứ, cũng đã chịu nhận lỗi, nhưng anh ta vẫn
đuổi việc người đó, vì thế nhất thời nảy ra ác ý.”
Vãn Tình không khỏi nghĩ đến người đàn ông cầu xin Mạc Lăng Thiên vào buổi tối hôm nọ, lòng cô chấn động, Mạc Lăng Thiên luôn công tư phân minh, hoàn toàn
không làm gì sai cả, nhưng sự vô tình của anh ta lại thành ra là hại
chính mình.
Còn cô cũng bị tai bay vạ gió tho anh ta, bây giờ nghĩ lại, quả thật là rất mạo hiểm.
Điều này không khỏi khiến cô nhớ lại khung cảnh lúc đó, cảm giác khi cô phát hiện ra đó không phải là Kiều Tân Phàm đã khắc sâu vào đầu cô. Và cũng
vì thế, khi Tịnh Ái nói với cô việc Kiều Tân Phàm đến thăm cô ta, lòng
cô cảm thấy chua xót đến không hít thở nổi cả một buổi chiều.
Dường như ý thức được tâm tư của Vãn Tình, Kiều Tân Phàm nắm lấy tay, nói với cô:
“Tịnh Ái là cô gái rất nhiều lợi dụng yếu điểm của người khác, cô ấy rất thông minh, nhưng cũng rất tự phụ ~”
Vãn Tình không ngờ đột nhiên Kiều Tân Phàm lại nhắc đến Tịnh Ái bằng một
giọng điệu y như chỉ đang đánh giá về một công nhân bình thường, cô
không khỏi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú và đầy tự trách của anh.
Kiều Tân Phàm xoay người, hai tay ôm lấy Vãn Tình, mắt nhìn vào vết thương còn chưa cắt chỉ của cô, anh lại nói:
“Muốn hòa giải với cô ấy thì phải bình tĩnh, thuận theo tự nhiên, vì vậy hôm đó anh đi thăm cô ấy cùng vài người nữa.”
Lời giải thích của Kiều Tân Phàm ngắn gọn, nhưng thể hiện rõ rằng đối với Tịnh Ái, anh có phương pháp và tỏ rõ thái độ.
Vãn Tình không nói gì nhiều, càng không hỏi gì cả, mà chỉ yên lặng nhìn
Kiều Tân Phàm cho đến khi anh dang tay ôm lấy cô hết sức tự nhiên, cô
mới nói:
“Thật ra, khi nhận ra rằng anh không ở tron căn phòng
đó, em cảm thấy anh ở đâu cũng đều tốt cả, em buồn là vì cảm thấy anh
không nên lừa em, khiến em cảm giác mình giống như người ngoài, rằng
cuộc hôn nhân này căn bản chỉ là lừa mình dối người ~”
Lời nói của Vãn Tình bị ánh mắt của Kiều Tân Phàm chặn lại, khuôn mặt anh tuấn trở nên nghiêm trang.
“Không được nói như vậy, không được nghĩ như thế.”
“Là lỗi của anh khi không cho em cảm giác tự tin, nhưng sau này sẽ không như thế nữa.”
Giọng Kiều Tân Phàm từ âm sắc du dương vào lần đầu tiên cô gặp anh trở thành
chất giọng đầy ấm áp, dịu dàng quen thuộc, cảm giác này khiến cô cảm
thấy cô và anh càng lúc càng tiến lại gần nhau hơn.
“Tốt!”
Vãn Tình trả lời dứt khoát, Kiều Tân Phàm cũng cười nói:
“Tuy rằng thấy em rất vui vẻ, nhưng mà em cũng nên ít đến công trường thôi,
đợi sau này xây dựng xong rồi hẵng đến cũng không muộn.”
Vãn Tình hiển nhiên hiểu, điều kiện và những người ở công trường hoàn toàn không thể khiến người ta có cảm giác an toàn. Kiều Tân Phàm nói như vậy khiến cô không khỏi mỉm cười.
“Đợi xây xong rồi, anh không đến nữa thì em còn đến đây làm gì?”
Đúng thế, nơi nào có Kiều Tân Phàm mới là nơi cô cảm thấy an toàn, vững
chãi, giống như có lực hút vậy. Nếu như Kiều Tân Phàm không có ở đây, dù là cảnh đẹp hay nhà tốt, thì cũng không hề có chút sinh khí hay lực hấp dẫn nào.
“Sẽ đến mà, lúc đó chúng ta cùng nhau đi đón gió biển, ở trong phòng ngắm mặt trời mọc, phải chuẩn bị một chiếc kính viễn vọng
tốt một chút.”
Kiều Tân Phàm cũng giống như những người trẻ tuổi
khác, khát khao cuộc sống hạnh phúc, lãng mạn và ấm áp. Kiều Tân Phàm
vào giờ phút này không còn lý trí, cũng không còn sáng suốt…
Tâm
tình Vãn Tình rất tốt, cô nhìn Kiều Tân Phàm ngồi sau tay lái trong xe,
dường như khoảnh khắc bên bờ biển vừa rồi quá hạnh phúc, cho nên lúc này khuôn mặt cô vẫn còn lưu lại nụ cười tươi sáng.
“Là tiệc gì vậy, không phải lại là một bữa xã giao chán ngán nữa chứ?”
Kiều Tân Phàm nhìn Vãn Tình, ánh mắt trầm xuống, anh phủ định:
“Không phải.”
Vãn Tình cảm thấy có gì đó bất thường khi nhìn vẻ mặt của Kiều Tân Phàm, cô không khỏi kỳ quái nhìn anh:
“Hồng Môn Yến?”
Kiều Tân Phàm nghe xong cũng phải bật cười, rồi gật đầu nói:
“Con trai của Thanh tra Hà mời, nói là một bữa cơm bình thường thôi, không
mời quá nhiều người. Trước đây anh từng gặp anh ta một lần, anh ta bảo
anh đưa em đến, có thể là có vài chuyện.”
Dường như Kiều Tân Phàm đã cảm giác được chuện gì đó, Vãn Tình lại chú ý đến ba chữ ‘Thanh tra Hà’.
“Số 343 đường Thành Công.”
Kiều Tân Phàm nhíu mày nhìn nơi mà anh vừa dừng xe lại, ro ràng là một nơi ăn chơi cao cấp nhất của thành phố.
Kiều Tân Phàm hơi chần chừ liếc nhìn Vãn Tình. Hiển nhiên cô nhìn ra sự lo lắng của anh, nhưng cô nắm lấy tay anh nói:
“Cũng không phải hổ dữ núi nam. Đi thôi!”
Bên trong câu lạc bộ đêm này, ánh đèn bảy sắc chớp nháy, khiến cả nơi này
có cảm giác gì đó kỳ quặc. Kiều Tân Phàm vừa dẫn Vãn Tình vào thì đã có
người đến đón.
“Là anh Kiều và phu nhân sao? Khách bên tron đang đợi hai vị rồi ạ.”
Ánh đèn trong phòng âm u phản ánh gương mặt mờ ảo bên chiếc bàn, trên chiếc sô pha dài đã có các cặp nam nữ ngồi sẵn, căn phòng tràn ngập cảm giác
xa xỉ và nguy hiểm. Vãn Tình nghe thấy có người vỗ tay, cô chú ý đến
người đàn ông ngồi chính giữa.
“Ha ha, rốt cuộc thì anh Kiều cũng đến rồi, chúng tôi đợi đã lâu.”
Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi hồng nhạt, vừa nhìn liền có cảm giác phong
lưu giống như Tạ Sáng, nhưng cặp mắt độc ác như rắn độc của anh ta thì
tuyệt đối hơn Tạ Sáng rất nhiều, khiến cho người ta đã không thích nổi
ngay từ lần gặp đầu tiên.
“Không biết các vị đến sớm như vậy, là Tân Phàm thất lễ.”
Kiều Tân Phàm vội vàng mở miệng, tay anh nắm chặt Vãn Tình, hướng về hai vị
trí trống bên kia. Sau đó, Vãn Tình đã nhìn rõ ràng, Tạ Sáng có trong
đám người này.
Nhưng lúc này Tạ Sáng đang cầm ly rượu, dáng vẻ
ngật ngưỡng, anh ta đã sớm không rỗi mà nhìn đến người đàn ông quần là
áo lượt lại vô cùng ngạo nghễ, dáng vẻ khinh thường, nguy hiểm như loài
động vật kia.