“Vị này chính là Kiều Tân Phàm, người nối nghiệp tương lai của Kiều Thị nổi danh thành phố.
Còn đây là cô Kiều, hẳn là thiên kim Hạ Vãn Tình của Thị trưởng thành
phố chúng ta rồi. Mọi người hãy làm quen một chút đi.”
Người đàn ông kia vừa dứt lời, cả căn phòng trở nên huyên náo, bên cạnh đột nhiên có người nói:
“Anh Kiều đã đến trễ, phải tự phạt ba chén.”
Vãn Tình nhìn cảnh tượng này, cô không khỏi nhíu mày. Cô cũng không thích
trò chơi của các cậu ấm nhiều tiền và đệ tử của các quan lớn này.
“Xin các vị thứ lỗi, tửu lượng của Tân Phàm kém e là sẽ gây chuyện ồn ào lên báo ngày mai mất.”
Kiều Tân Phàm cũng không có ý định uống rượu, anh tỏ ra lạnh nhạt. Người đàn ông cao quý như anh, dù rằng không kiêu căng, nhưng cũng không nghe
theo sự sắp đặt của bất cứ ai cả.
Nhưng người đàn ông ngồi ở giữa kia lại lần nữa mở miệng nói:
“Anh Kiều yên tâm, anh mà có say thì tôi nhất định sẽ đưa anh và phu nhân về nhà.”
Nói xong, anh ta vung tay, lập tức có một nữ phục vụ đến mở nắp bình rượu
tinh xảo, đắt tiền và tuyệt đối là nồng độ nặng hơn Vodka rất nhiều.
Đây rõ ràng là đã chuẩn bị trước, Vãn Tình không khỏi trầm xuống, cô nhìn
dòng rượu đầy mê ly và quỷ dị trong chiếc ly trong suốt kia, không khỏi
lo lắng nhìn Kiều Tân Phàm.
Quả nhiên nét mặt của Kiều Tân Phàm cũng hơi biến đổi.
Cũng vào lúc này, ở khe cửa kia, Vãn Tình cảm thấy như vừa có một bóng người rất quen thuộc lướt qua.
Nhưng cánh cửa đã bị đóng lại rất nhanh, thậm chí khiến người ta cảm thấy như ảo giác.
Ngay khi Kiều Tân Phàm nhìn ly rượu bị đẩy đến trước mặt mình thì điện thoại của anh đổ chuông, anh mỉm cười áy náy rồi xin phép đứng dậy, vô tình
ly rượu kia đã bị lãng quên.
“Thật ngại quá, tôi phải nghe điện thoại.
Sau khi Kiều Tân Phàm rời khỏi phỏng, không còn ai nói gì nữa, chỉ có một người bỗng cất tiếng:
“Anh Hà, nghe nói cô bé đó mạnh mẽ lắm mà, sao chẳng thấy đâu hết vậy?”
Người được gọi là anh Hà kia không phải ai khác, mà chính là con trai Hà Lỗi
của Trưởng ban thanh tra Hà Siêu. Nghe nói ông ta đã lên đến chức tỉnh,
thế nên tên Hà Lỗi này mới đắc ý như vậy.
“Thằng này mày thông tin lung tung quá.”
Hà Lỗi vừa nói vừa nhìn Vãn Tình một cách đầy ẩn ý. Cô luôn cảm thấy người này khiến người khác vừa thấy đã cảm thấy chán ghét, thế nên cô càng
không đoán ra ý anh ta là gì khi mời cô và anh.
Ngay đúng lúc này, điện thoại ủa cô trong túi xách đổ chuông, thì ra là tin nhắn, Vãn Tình vừa nhìn thấy liền sửng sốt.
Tin nhắn không phải của ai khác, mà chính là của Kiều Tân Phàm gửi cho cô.
Vãn Tình vốn cũng không nói gì, một lúc sau, cô đột nhiên cúi đầu, tay ôm
bụng, nhíu mày, sau đó dần dần lả đi cho đến khi Kiều Tân Phàm quay lại.
“Thật có lỗi quá, bệnh đau dạ dày của vợ tôi lại tái phát rồi, xin lỗi không tiếp các vị được.”
Kiều Tân Phàm không cho Hà Lỗi bất cứ cơ hội nào để giữ họ lại thì đã dắt
Vãn Tình ra khỏi phòng, khiến cô nhất thời hơi buồn bực.
“Kiều Tân Phàm, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Vãn Tình luôn cảm thấy rằng bữa cơm này rất quái lạ, đến như vậy, rồi lại cứ thế mà đi, có phải là có hơi đường đột không?
“Bà nội thúc giục chúng ta về ăn cơm. Em không cảm thấy rằng ly Vodka này
so với canh bổ dưỡng mà bà nội chuẩn bị cho chúng ta, thì canh bổ dưỡng
vẫn có dinh dưỡng hơn sao?”
Kiều Tân Phàm thản nhiên trả lời khiến Vãn Tình bật cười.
“Không phải chứ, chỉ có một ly Vodka mà có thể dọa cho anh sợ rồi, thật không giống Kiều Tân Phàm mà em biết nha.”
Kiều Tân Phàm cũng không để tâm mà ôm cô đi thẳng về phía bãi giữ xe, rồi thong dong nói:
“Vodka thì không sợ, chỉ sợ là vì một ly Vodka mà làm ảnh hưởng đến chất lượng của cục cưng chúng ta, vậy thì chúng ta thất trách rồi.”
Vãn Tình bật cười vì lời nói nửa đùa cợt, nửa sâu xa của Kiều Tân Phàm.
“Nói lung tung gì vậy, không dám uống mà còn lấy cớ.”
Bất quá thì cô cũng chẳng thích thú gì bữa tiệc này. Tuy rằng có chút không vui, nhưng cô cũng không có ý định phản đối, trong lòng cô cũng không
suy nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản cùng Kiều Tân Phàm về nhà.
Quả
nhiên, bà Kiều cho người chuẩn bị cho họ một bữa tối phong phú và dinh
dưỡng, bữa tiệc buồn chán vừa rồi lập tức trở thành một khúc nhạc đệm.
Ba ngày sau, vết thương của Vãn Tình đã khỏi hẳn, cả người cô cảm giác như được giải thoát. Nhưng mấy ngày nay vẫn không có tin tức của Tuyết Dao, điều này khiến Vãn Tình hơi buồn bã.
Một ngày trước khi Vãn Tình chuẩn bị đi làm, cô để ý thấy nét mặt của bà Kiều khi ngồi trên bàn cơm không được tốt, hơn nữa mấy ngày nay cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lai Tuyết.
“Thật sự là con gái lớn không thể giữ ở nhà nữa rồi.”
Sau khi ăn uống xong xuôi, bà Kiều bất mãn nói, còn Lai Phượng Nghi khẽ khựng lại, mở miệng nói:
“Mẹ đừng lo lắng ạ, chờ vết thương của Lăng Thiên khỏi rồi, Tiểu Tuyết sẽ sớm quay về.”
Vãn Tình không khỏi nhớ đến chuyện xảy ra với chiếc xe lăn của Mạc Lăng
Thiên cùng với vẻ mặt u ám của Lai Tuyết sau đó. Cô không khỏi mỉm cười, cô gái được Mạc Lăng Thiên yêu thương như vậy thì còn sợ gì nữa.
Ngày hôm sau, Vãn Tình dậy sớm chuẩn bị đi làm, đã lâu cô không làm việc,
thế nên hôm nay cô ủ rũ giống như sắp phải làm một chuyện rất quan
trọng, khiến Kiều Tân Phàm không khỏi cười nói:
“Xem ra vòng tay của ông xã không thân thiết với em bằng bàn làm việc rồi.”
Vãn Tình cũng không để ý đến lời đùa cợt của Kiều Tân Phàm, cô chỉ thoải mái nói:
“Đã lâu không đi làm, em cảm giác như mình là phế nhân vậy, ngoài suy nghĩ lung tung thì chẳng biết làm gì cả.”
Vãn Tình nói không sai, khi không làm việc thì luôn cảm thấy thời gian rất
dài, cô cứ luôn ngóng chờ Kiều Tân Phàm về sớm, cảm giác này như thể là
không còn là mình vậy, không tốt chút nào.
“Ồ, em nghĩ lung tung cái gì? Có nghĩ đến anh không?”
Kiều Tân Phàm lại kéo cô vào lòng, dùng chất giọng ấm áp mà Vãn Tình càng
ngày càng quen thuộc thân mật hỏi cô. Vãn Tình dần dần đã quen với dáng
vẻ tùy tiện của anh, cô vui vẻ, nghịch ngợm cúi đầu hôn lên môi anh, sau đó lại hơi buồn bã nói:
“Đương nhiên là có chứ, nhưng mà em còn
nghĩ đến Tuyết Dao nữa, không biết bây giờ cô ấy thế nào rồi. Rõ ràng là bạn thân, vậy mà lại không giúp gì được, em cảm thấy tệ quá.”
Nụ cười và cả cái nhăn mày của Vãn Tình đều thu vào trong mắt Kiều Tân Phàm, anh đưa tay ôm lấy hai má cô, dịu dàng nói:
“Yên tâm đi, Tuyết Dao sẽ không sao đâu. Nếu như có biến cố gì thì thám tử sẽ cho anh biết.”
Bởi vì sự che chở của Kiều Tân Phàm, Vãn Tình không khỏi an tâm hơn nhiều, cho nên ngày đầu tiên đi làm của cô rất phấn chấn.
“Cô Hạ, cô thật là có trách nhiệm, vừa trở về thì liền đi làm ngay.”
Buổi chiều, khi Tiểu Quách mang vào một hộp quà, Vãn Tình không khỏi cảm
thấy kỳ quái, ai gửi chuyển phát nhanh cho cô để làm gì?