Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 82: Chương 82: Kết hôn giống như đánh du kích (phần 3)




Cuộc đời con người đều là như thế, thiên đường và địa ngục chỉ cách một khắc, hạnh phúc và bất hạnh, xoay người là có thể nắm lấy.

“Kiều Tân Phàm, vì sao anh không nói sớm, gả cho anh còn có lợi ích như vậy?”

Vãn Tình cũng không hề khách khí, thấy vẻ mặt anh ngốc nghếch nhìn mình, cô bạo gan hỏi lại một câu.

Kiều Tân Phàm nghe xong, động tác trên tay không hề dừng lại, như thể anh rất chuyên nghiệp vậy. Dáng vẻ này của anh khiến người khác cảm thấy anh như đang làm một việc mà anh rất thích vậy, chỉ nghe thấy anh thở dài nói

“Đúng vậy, nếu mà biết như vậy có thể khiến em đồng ý gả cho anh thì anh còn phải tìm nhiều lý do chính đáng như vậy làm gì chứ?”

Ánh mắt Kiều Tân Phàm hơi liếc nhìn cô, dáng vẻ anh lúc này có chút bất đồng với hình tượng bất phàm của anh, gương mặt anh vẽ một nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa có phần cưng chìu giống như một người chồng dịu dàng. Nói xong anh lại xoay người tiếp tục công việc.

Dáng người cao lớn của anh khiến Vãn Tình thoáng động lòng, chỉ muốn chạy đến ôm lấy anh từ phía sau, nhưng cảm giác này chỉ chớp nhoáng mà thôi. Vãn Tình nuốt nước bọt, giống như một con thỏ ăn dưa chưa thỏa mãn, cuối cùng cô mang tâm trạng rất tốt xoay người trở lại sô pha.

Nhìn thấy quả táo cắn dở của mình, Vãn Tình vui vẻ cầm lên tiếp tục ăn, sau đó mở lớn âm thanh TV. Hoàn cảnh này thoáng nhìn người khác sẽ cảm thấy họ như một đôi vợ chồng bình thường.

Vãn Tình khoan khoái ngồi xem TV, cho đến khi tiếng chuông điện thoại xa lạ vang lên, cô ý thức được đó là âm thanh phát ra từ điện thoại đặt trong túi của Kiều Tân Phàm.

“Kiều Tân Phàm, có điện thoại ~”

Vãn Tình lên tiếng gọi, cô giảm nhỏ âm thanh TV, nghe thấy âm thanh két két trong phòng bếp.

“Kiều Tân Phàm, điện thoại ~”

Vãn Tình lớn tiếng hô, cô đứng lên, lại nghe thấy anh ừ nhẹ một tiếng.

“Đợi một chút!”

Dường như nấu cơm là một chuyện rất lớn vậy, Kiều Tân Phàm không định nghe điện thoại, Vãn Tình đứng lên, bước qua cầm điện thoại lên, cô nhìn thấy cái tên Vu Nhược Phân hiện trên màn hình.

Rõ ràng Kiều Tân Phàm không có định nhận điện thoại, mà tiếng chuông thì không ngừng vang lên. Vãn Tình cầm điện thoại nhảy lò cò đến bên cạnh Kiều Tân Phàm, anh thoáng nhíu mày:

“Vì sao không ngồi yên đi?”

Giọng Kiều Tân Phàm tuy có chút nghiêm khắc, nhưng Vãn Tình không hề sợ hãi hay mất tự nhiên, mà ngược lại còn mỉm cười:

“Đưa điện thoại cho anh thôi, là Vu Nhược Phân, có nhận không?”

Nói xong, cô đưa huơ tay ý bảo muốn cầm điện thoại để bên tai cho anh. Kiều Tân Phàm đang bận, Vãn Tình còn tưởng anh sẽ nói không nghe, nhưng anh lại nói:

“Đó là bà anh gọi.”

Vãn Tình sửng sốt, cô không nghĩ rằng Kiều Tân Phàm lại lưu tên người thân như thế trong điện thoại. Nhưng lập tức cô chú ý đến cuộc gọi này, cô không khỏi có suy nghĩ muốn ngắt điện thoại.

“Vậy vẫn nhận sao?”

Nếu cô đoán đúng thì phỏng chừng là bà nội của Kiều Tân Phàm đã biết tin tức họ kết hôn. Lúc này chắc hẳn Lai Tuyết đã về nhà báo cáo rồi đi?

“Giúp anh bấm nút nhận.”

Kiều Tân Phàm dừng tay lại, mở miệng nói như thế. Vãn Tình thấy anh dường như không có dáng vẻ sợ hãi gì cả, cũng rất rõ ràng là muốn nhận cuộc điện thoại này. Vì thái độ không sợ gì này của anh mà khiến Vãn Tình tự hổ thẹn với suy nghĩ trốn chạy vừa rồi của mình.

Từ khi nào cô lại trở nên nhát gan, sợ phiền phức như vậy chứ?

“A lô?”

Kiều Tân Phàm điều chỉnh lại lửa, trên tay còn đang chiên trứng, anh tùy ý để Vãn Tình cầm điện thoại đặt bên tai anh, bình tĩnh nhận cuộc điện thoại này.

“Tân Phàm, hoang đường, đây là quá hoang đường, bà nội còn chưa cảnh tỉnh cháu sao? Tối hôm nay lập tức quay về đi. Nếu trước khi ta ngủ mà cháu còn chưa về thì ngày mai ta sẽ bảo luật sư sửa lại di chúc!”

Vãn Tình nghe rõ mồn một từng lời bà Kiều nói phía bên kia đầu dây, giọng bà Kiều rất lớn, bà lại nói trong sự tức giận. Cô xoay đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh, không biết sợ của Kiều Tân Phàm, dáng vẻ này khiến cho cô yên tâm. Cô không khỏi chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt hoàn mỹ, cân đối của anh.

“Bà nội, cháu và Tiểu Tình là thật lòng với nhau, xin bà tác thành cho chúng cháu!”

Lời Kiều Tân Phàm rất đúng mực, rất có đạo lý.

“Cháu, việc này ta và cha cháu không đồng ý, ông bà Hạ cũng không đồng ý. Tân Phàm à, bà nội là muốn tốt cho cháu thôi!”

Quả nhiên bà Kiều vừa đấm vừa xoa, nhưng Kiều Tân Phàm thấy có vẻ giải thích không được, anh rất không khách sáo mà bổ sung một câu:

“Trên thực tế, chúng cháu đã ở cùng nhau rất lâu rồi.”

Quả nhiên, nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài. Kiều Tân Phàm nói dối mà chẳng hề sợ hãi. Mà chỉ một câu này thôi cũng đủ khiến bà Kiều tức giận trực tiếp ném điện thoại đi.

Vãn Tình thu lại cánh tay hơi mỏi của mình, để điện thoại lên tai, hiển nhiên là bà đã ngắt điện thại, cô không khỏi lo lắng nhìn Kiều Tân Phàm:

“Như thế này không ổn lắm đâu!”

Nhưng Kiều Tân Phàm chỉ tiếp tục động tác đang làm dở, anh đập trứng vào trong nồi canh, như thế cảm thấy rất bình thường mà trả lời cô:

“Không có gì không tốt cả, so với ngồi chờ chết thì chi bằng hãy chủ động.”

Vãn Tình không khỏi nhớ đến có một lần Kiều Tân Phàm bị nhốt trong phòng không thoát ra được. Ngẫm lại thì bà Kiều tức giận thật đáng sợ.

“Vậy nếu bà nội của anh thật sự sửa di chúc, không chia cho anh một chút gia sản nào thì làm sao bây giờ?”

Điều này khiến Vãn Tình rất để tâm, nhưng chỉ thấy Kiều Tân Phàm tắt bếp, xoay người cúi đầu, ánh mắt nghiêm túc của anh chạm phải đôi mắt lo lắng của cô:

“Em đi qua rửa tay đi, chờ ăn cơm.”

Vãn Tình bị kinh sợ bởi phản ứng của Kiều Tân Phàm. Đột nhiên anh nở một nụ cười ngọt ngào, giọng điệu rất thành khẩn:

“Kiều Tân Phàm, cảm ơn anh!”

Nhưng Kiều Tân Phàm chỉ thản nhiên cười nói:

“Hạ Vãn Tình, đừng khách sáo!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.