Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 83: Chương 83: Kết hôn giống như đánh du kích (phần 4)




Ai sẽ cho tôi một đời bình yên, ai sẽ giúp đỡ trong lúc hoạn nạn? Trên đời này luôn có một người sẽ xuất hiện trong cuộc đời bạn, giống như áng mây đuổi theo vầng trăng, người đó sẽ mang lại cho bạn sự ngạc nhiên thú vị.

Tại phòng ăn bên trong căn hộ có một đôi nam nữ mặt đối mặt.

Vãn Tình nhếch miệng, khuôn mặt cô thoáng ngượng ngùng, cô ngắm nhìn Kiều Tân Phàm đang chuẩn bị cơm tối, cảm giác hạnh phúc và vui vẻ nhè nhẹ lan tràn trong lòng. Nhưng không ngờ Kiều Tân Phàm lại quay sang nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của mình, cô vội vàng gắp một miếng thịt lên giả vờ đăm chiêu nghiên cứu.

“Đã lâu không xuống bếp, hương vị thế nào?”

Dường như Kiều Tân Phàm không hề nhìn thấy biểu cảm và tâm tư của vãn Tình, mà chỉ chăm chú làm cơm, sau đó đưa đến trước mặt cô, thản nhiên hỏi cô bằng một vẻ mặt rất tự tin.

“Thật không nhìn ra anh còn có tay nghề này. Hương vị rất tuyệt, hôm nay tôi thật là có lộc ăn nha!”

Tuy rằng món ăn không nhiều lắm, chỉ có ba món, nhưng cũng đủ cho hai người ăn. Ngay cả cơm nấu cũng vừa chín, thoạt nhìn rất hấp dẫn, làm cho người ta cảm thấy đói bụng.

“Bà nội anh là một người thích ăn ngon.”

Kiều Tân Phàm vừa thử một chút vừa nói. Tất nhiên Vãn Tình hiểu rằng từ nhỏ Kiều Tân Phàm lớn lên trong hoàn cảnh nào, có lẽ là một cuộc sống rất được chăm chút và hưởng thụ.

Tuy rằng ở nhà họ Hạ, mẹ cô cũng là một người thích ăn ngon, bất cứ món ngon nào cũng đều từng thấy qua, nhưng mà cô cũng rất ít tự mình xuống bếp.

Vãn Tình ăn ngon lành, Kiều Tân Phàm cũng không cố ý, nhưng dáng vẻ của anh vẫn cứ luôn rất thanh nhã. Như thể trước mắt họ căn bản không có gì khó khăn cả. Vãn Tình vẫn không cam lòng mà tiếp tục đề tài trước đó.

“Kiều Tân Phàm, nếu bởi vì cuộc hôn nhân của chúng ta mà bà nội anh thật sự sửa di chúc thì phải làm sao bây giờ?”

Đúng thế, đó là một gia sản lớn, chẳng ai có thể thờ ơ được cả, Kiều Tân Phàm thật sự không cần sao?

“Sẽ không đâu.”

Kiều Tân Phàm ngẩng đầu nhìn cô, lập tức thốt ra ba chữ này, sau đó lại tiếp tục ăn cơm.

Thấy Kiều Tân Pham bình tĩnh như vậy, Vãn Tình cảm thấy bản thân đúng là buồn lo vô cớ rồi. Cô đang tiếp tục chuẩn bị ăn thì ngay lúc này có người gõ cửa. Vãn Tình sửng sốt liếc nhìn Kiều Tân Phàm một cái. Anh cũng thoáng xúc động, người đang gõ cửa kia chắc chắn không hề bình thường.

Thấy không có ai trả lời, tiếng đập cửa càng lớn hơn. Vãn Tình ngồi không yên, nhưng ánh mắt Kiều Tân Phàm lại có ý bảo cô hãy im lặng. Sau đó anh đứng dậy khỏi bàn ăn.

Vãn Tình vẫn không tự chủ được mà khẩn trương hẳn lên, cô không nghe lời, khi Kiều Tân Phàm đi về phía cửa, cô cũng chống bàn đứng dậy.

Dáng người cao lớn của Kiều Tân Phàm chắn tầm mắt của Vãn Tình, nhưng cô vẫn nghe thấy giọng nói chất vấn:

“Đây là cách mà cháu trả ơn nuôi nấng nhiều năm của bà nội sao?”

Giọng của bà Kiều cũng không lớn, nhưng rất nghiêm khắc. Vãn Tình cũng không khỏi căng thẳng vì giọng nói này. Cô vốn đã chuẩn bị dũng khí và quyết tâm, nhưng khi nghe thấy giọng nói này, cô không khỏi nắm chặt lấy lưng ghế, rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.

Bà Kiều có thể tìm thấy được nơi này nhanh như vậy, có thể thấy được bà rất không xem trọng cuộc hôn nhân này. Vì ngại địa vị của nhà họ Hạ nên sự phản đối cao nhất của bà cũng chỉ nhắm vào Kiều Tân Phàm mà thôi. Cho dù trong bữa tiệc đính hôn ngày đó, bà cũng đã thành khẩn xin lỗi, giải thích về hành vi của Kiều Tân Phàm. Nhưng bà luôn muốn cô phải rời xa Kiều Tân Phàm.

Còn lúc này, cô có thể vì sự ngăn cản cản bà Kiều mà rời bỏ anh không?

Đương nhiên sẽ không, lúc này đây cô đã quyết định cùng anh đối mặt.

Nhưng khi Vãn Tình hạ quyết tâm đi về phía cửa thì Kiều Tân Phàm đã ra hỏi phòng, sau đó cạch một tiếng đóng cửa lại, một mình anh đối mặt với bà Kiều ở bên ngoài.

Vãn Tình bất mãn, cô không nhịn được nhảy lò cò qua, từng bước đến cạnh cửa, nhưng cô không mở cửa phòng mà tựa vào cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Giọng Kiều Tân Phàm không lớn, nhưng cũng đủ để Vãn Tình nghe thấy.

“Bà nội, từ nhỏ bà nội đã dạy con phải biết có trách nhiệm với hành vi của mình, con vẫn luôn vâng lời bà nội mà ạ.”

Ý của anh rất rõ ràng, hiện tại là anh đang ‘có trách nhiệm’ với cô. Rốt cuộc cô cũng hiểu được lý do anh phải ở lại đây. Theo tình hình trước mắt thì quả là anh đề phòng rất chu đáo.

“Cháu, cháu cố ý chọc giận bà nội à?”

Giọng bà Kiều hiển nhiên trở nên rất lớn, Vãn Tình tóm lấy nắm cửa nhưng chưa mở ra.

“Bà nội hẳn là hiểu suy nghĩ của Tân Phàm. Con quyết định như vậy là bởi vì con thật lòng muốn cưới Vãn Tình, chứ không phải bởi vì cha, lại càng không phải vì Lai Tuyết.”

Lời Kiều Tân Phàm nói có vẻ chân thật, đáng tin. Vãn Tình không cần nhìn cũng biết được biểu cảm lúc này của anh.

Mà lời nói này quả nhiên là lại chọc giận bà Kiều, một lúc lâu sau mới nghe thấy bà nói:

“Tại sao con lại cố chấp như vậy? Rõ ràng là khiến bà khó xử. Chỉ cần con thay đổi chủ ý thì bà nội sẽ cho con càng nhiều thứ hơn.”

Bà Kiều thấy bắt ép không được nên liền chuyển thành xoa dịu. Vãn Tình không khỏi nhíu mày vì sự phản đối của bà Kiều, chẳng lẽ trong mắt bà ấy việc cô kết hôn với Kiều Tân Phàm là việc không thể tha thứ, còn Lai Tuyết gả cho Mạc Lăng Thiên là thuận theo ý trời sao? Bỗng nhiên cô mở cửa ra, quả nhiên Kiều Tân Phàm sửng sốt, còn sắc mặt bà Kiều lại càng uy nghiêm.

Vãn Tình kiên định, có lẽ bởi vì thái độ của Kiều Tân Phàm mà lúc này cô đã không còn đường hối hận nữa rồi, hơn nữa cô muốn bảo vệ lập trường của mình trước sự phản đối của bà Kiều.

“Cháu cùng Tân Phàm thật lòng muốn ở bên nhau. Hy vọng bà nội có thể thành toàn cho chúng cháu. Xin đừng vì một số người muốn phá hoại mà ngăn cản chúng cháu ạ!”

Vãn Tình nói ra lời này một cách kiên quyết, khiến cho khuôn mặt bà Kiều thoáng trắng bệnh. Trong lòng cô căng thẳng, nhưng bà Kiều lại quay đầu nói với Kiều Tân Phàm:

“Bà nội già rồi, không quản được nữa!”

Tuy rằng đã cố ý áp chế cảm xúc, nhưng Vãn Tình vẫn nhận ra bà Kiều đang cố gắng kiềm chế để chính mình không nói ra lời khó nghe. Bà hung hăng trừng mắt liếc Kiều Tân Phàm một cái rồi quay đầu bỏ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.