Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 84: Chương 84: Kết hôn giống như đánh du kích (phần 5)




Khi bà Kiều còn chưa đi khuất bóng, vẻ mặt của Vãn Tình từ lạnh nhạt, kiên định đã trở nên cẩn thận nhìn Kiều Tân Phàm. Xem như việc khiến bà Kiều bỏ đi là một việc tốt, nhưng cũng đã hoàn toàn phá hủy quan hệ của anh với bà nội mình. Điều này khiến Vãn Tình lo lắng.

“Tôi, có phải là tôi đã quá sắc bén hay không?”

Vãn Tình thấy Kiều Tân Phàm nhìn theo dáng người bà Kiều bỏ đi, vẻ mặt cô rõ ràng rất áy náy và đau lòng, cô không khỏi nhỏ giọng hỏi anh. Kiều Tân Phàm thu ánh mắt mình lại, quay đầu nhìn Vãn Tình, ánh mắt anh trở nên nghiêm khắc. Vãn Tình thoáng run lên.

“Em không nghe lời như vậy, muốn chân bị thương đến khi nào mới khỏi đây? Mau quay vào!”

Kiều Tân Phàm nói xong, anh liền tóm lấy cánh tay Vãn Tình, để cô dựa vào anh. Kết hợp vẻ mặt của anh với những gì anh vừa nói, dường như Vãn Tình đã hiểu được sự nghiêm khắc của anh là lo lắng về chân của cô.

Giọng điệu này hiển nhiên là yêu thương mà người chồng dành cho vợ mình, trong lòng Vãn Tình cảm thấy một sự ấm áp khó tả, cô không ngẩng đầu nhìn Kiều Tân Phàm mà nói:

“Tôi khiến bà nội của anh tức giận, anh không để ý sao?”

Đúng vậy, vừa rồi câu nói của cô đã trực tiếp khiến bà Kiều tức giận. Nói là đã tổn hại đến tấm lòng của bà ấy, chi bằng cứ nói là đã mạo phạm đến bà Kiều. Đây thật sự là sự bất kính lớn nhất đối với trưởng bối.

“Khí thế bức người, kết quả không tồi. Nhưng sẽ tăng thêm khó khăn cho em sau này khi bước vào nhà họ Kiều.”

Kiều Tân Phàm nói rất có lý, cô đắc tội với bà Kiều chính là đã tự tạo nên chướng ngại cho mình, khiến cho bà Kiều không hài lòng với cô, vô hình chung đã tăng thêm khó khăn cho con đường vào nhà giàu của mình trong tương lai.

Nếu là Kiều Tân Phàm đắc tội với bà ấy thì không cần phải bàn, dù có bất mãn như thế nào thì anh cũng là cháu nội của bà, bà Kiều tự nhiên sẽ dễ dàng tha thứ cho anh.

Vãn Tình đã hiểu được lý do vì sao vừa rồi anh để cô lại trong phòng. Trong lòng cô thoáng xấu hổ, nhưng cô không muốn thừa nhận.

“Tôi chính là vì chuyện chung thân đại sự của chúng ta.”

Vãn Tình ra vẻ nghiêm túc nói, Kiều Tân Phàm cười khẽ, sau đó anh dịu dàng nói:

“Chuyện mệt mỏi như vậy sau này hãy để anh làm.”

Lời Kiều Tân Phàm nói nghĩa là anh sẽ đối phó với sự ngăn cản của nhà họ Kiều. Vậy cô thì sao? Chỉ cần trốn phía sau anh mà hưởng thụ kết quả thôi sao?

“Kiều Tân Phàm, nếu chúng ta thật sự sẽ trở thành vợ chồng thì sau này vinh quang hay nhục nhã thì tôi cũng sẽ cùng anh gánh vác.”

Vãn Tình dừng bước, cô muốn làm sáng tỏ lập trường của mình. Nếu như họ bước đi cùng nhau, thì phải như vậy. Nếu đây là một cuộc chiến bảo vệ tôn nghiêm của mình thì cô cũng không muốn để Kiều Tân Phàm thay cô làm điều đó.

“Được!”

Kiều Tân Phàm híp mắt nhìn cô, khóe môi anh hơi cong lên. Như cảm giác được nụ cười của anh, Vãn Tình đã xác định, người đàn ông này đáng giá để cô nắm chặt lấy.

Ít nhất thì trên con đường hôn nhân trong tương lai, họ có cùng kẻ thù, cùng lý tưởng.

Vì sự viếng thăm này của bà Kiều mà bữa tối cũng dừng lại ở đây. Canh trên bàn vẫn còn rất nhiều, Vãn Tình thấy Kiều Tân Phàm đang dọn dẹp thức ăn, cô hơi bất mãn.

“Vừa rồi còn chưa ăn no.”

Kiều Tân Phàm thoáng nghi hoặc nhìn vẻ mặt tiếc rẻ của Vãn Tình. Cô nhìn anh một cái, rất thành thật trả lời:

“Không có, chỉ là cảm thấy thức ăn ngon như vậy mà bỏ đi, rất đáng tiếc a!”

Vãn Tình nói xong còn mỉm cười nghịch nhợm, vẻ mặt của cô không khỏi khiến Kiều Tân Phàm mở to mắt, hơi đăm chiêu nhìn Vãn Tình rồi cười nói:

“Xem ra anh thật sự đã bị vẻ ngoài hiền thục của em lừa rồi!”

Vãn Tình sửng sốt, dáng vẻ hiền thục của cô à? Chẳng phải cô trông rất giống một nữ cường nhân sao? Đồng nghiệp trong văn phòng lúc nào cũng nhìn cô như một nữ siêu nhân cơ mà. Cô đã từng nấu cơm cho Mạc Lăng Thiên, cũng từng ảo tưởng sẽ làm một người vợ không nề hà vất vả. Nhưng những suy nghĩ này đều đã tan biết hết cả rồi, cô không thể không trở về là chính mình.

“Vậy sau này anh còn có thể làm cơm cho tôi ăn không?”

Vãn Tình tỏ ra mặt dày, dù sao thì cô đã bộc lộ quá nhiều trước mặt anh rồi, nên chẳng cần để ý gì nữa cả. Sắp phải kết hôn, cô cũng phải tranh thủ chút quyền lợi chứ.

Nhưng trả lời cô lại là tiếng nước chảy trong bồn rửa và âm thanh chén bát va vào nhau. Khi Kiều Tân Phàm quay trở lại, anh mới thản nhiên nói với Vãn Tình:

“Nếu anh có thời gian, nếu như em nhớ tay nghề của anh quá thì anh sẽ miễn cưỡng làm nhiều lần nữa.”

Vãn Tình nghe xong đáp án này, cô không khỏi nhíu mày, thoáng bất mãn nói:

“Chẳng lẽ hôm nay cũng là anh miễn cưỡng làm sao?”

Vãn Tình đủ hiểu rằng miễn cưỡng sau này chỉ đổi lấy cay đắng. Cô không muốn miễn cưỡng Kiều Tân Phàm bất cứ điều gì cả.

“Muốn để anh cam tâm tình nguyện thì Vãn Tình em chẳng phải cũng nên trả công sao?”

Kiều Tân Phàm nhìn chằm chằm Vãn Tình. Lời này anh nói ra có chút ý tứ sâu xa. Vãn Tình nghe xong, cô thoáng động lòng. Cái mà anh gọi là cam tâm tình nguyện, là chỉ lúc hai người yêu nhau sao?

Sẽ có một ngày như vậy sao?

“Cái đó, chúng ta thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu.”

Vãn Tình quẫn bách, đối với Kiều Tân Phàm, cô từng có cảm kích, từng có ỷ lại, từng có thất vọng, từng có thống hận, nhưng khoảng cách đến tình yêu vẫn còn rất xa. Hiện tại cô ở cùng anh, xem như là hòa hợp. Nhưng cô đã nói rõ ràng với anh, cuộc hôn nhân vì mục đích trả thù vẫn còn rất nhiều điều cấm kỵ. Về phần yêu, cô thật sự không nghĩ xa đến vậy.

Giờ phút này, cô cũng không muốn yêu, lại càng không dám yêu.

“Được, thuận theo tự nhiên!”

Vãn Tình đón nhận vẻ mặt hơi đăm chiêu của Kiều Tân Phàm, thấy anh mỉm cười nhẹ sau đó quay lưng đi về phía phòng tắm thì cô nhẹ nhàng thở ra. Tình cảm không thể cưỡng cầu, hiện tại họ có thể vui vẻ ở bên nhau, cô đã rất thỏa mãn rồi.

Thấy Kiều Tân Phàm đã đi vào phòng tắm, Vãn Tình đứng bật dậy, chạy nhanh đến phòng ngủ, nhưng trên chiếc giường được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ của cô chỉ có một chiếc chăn mỏng.

Khi Kiều Tân Phàm mở cửa phòng tắm, gọi một tiếng ‘Hạ Vãn Tình’. Vãn Tình đã cầm một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình đứng trước cửa phòng tắm.

Vãn Tình không thèm để ý đến mái tóc ướt sũng của Kiều Tân Phàm cùng bả vai cứng rắn đập vào mắt kia của anh, cô thốt ra lời khiến cả cô và anh đều kinh ngạc:

“Kiều Tân Phàm, hay là đêm nay anh ngủ trên giường của tôi đi.”

Nhất thời Kiều Tân Phàm sửng sốt, Vãn Tình ra vẻ vô tội chớp mắt mấy cái, không để ý mặt mình đỏ ửng lên vì xấu hổ, cô cố gắng làm cho bản thân thoạt nhìn rất thản nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.