“Kiều Tân Phàm ~”
Vãn Tình mở to mắt nhìn đôi mắt chứa ý cười thản nhiên của anh, đột nhiên
cô tỉnh táo lại. Nếu cô không lầm thì hẳn là Kiều Tân Phàm đã nhìn chằm
chằm cô như thế này rất lâu. Nhận ra được điều này không khỏi khiến cô
đỏ mặt.
So với sự mất bình tĩnh của cô thì ngược lại Kiều Tân Phàm luôn tỏ ra rất bình tĩnh.
“Chào buổi sáng!”
Kiều Tân Phàm thu lại ánh mắt chuẩn bị đứng dậy, Vãn Tình tò mò hỏi:
“Tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?”
Nhìn dáng vẻ này của anh, có lẽ là đã thức dậy từ sớm. Chẳng lẽ trong khi
cô ngủ một mạch thì cả đêm anh chẳng hề ngủ gì cả sao. Trên mặt Kiều Tân Phàm lại tỏ ra lo lắng, nhanh chóng phủ nhận:
“Ngủ rất ngon, chỉ là anh có thói quen dậy sớm mà thôi.”
Vãn Tình đứng dậy, không cẩn thận động vào chân, cô lập tức phải hút sâu.
Đêm hôm qua cô mơ thấy chân mình bị một tảng đá đè lên chân, đau muốn
chết. Sau đó lại có người giúp cô dỡ tảng đá đi. Có lẽ là ban đêm cô ngủ không yên nên đã vô tình đè phải chân bị thương của mình.
Con người ta hễ được vừa lòng thì lập tức núi cao cũng sụp đổ. Đây chính là hậu quả sau khi được hoan hỉ đây mà.
Khi Vãn Tình hối hận không ngừng hít sâu, một cánh tay đã khoác lên tay cô.
“Trong lúc ngủ em đá anh, rồi tự mình rên đau.”
Vãn Tình không khỏi ngẩn ra, lẩm bẩm nói:
“Không phải là anh tỉnh dậy vào lúc đó chứ?”
Kiều Tân Phàm cũng không khách khí đáp:
“Ừ, bởi vì em bị đau, cho nên dùng sức đẩy anh!”
Vãn Tình mở mắt to hết cỡ, khó tin há hốc miệng, cô quay đầu nhìn dáng vẻ
như thể không để ý của Kiều Tân Phàm. Cô cố gắng tỏ ra tự nhiên, bình
tĩnh nhất có thể.
“Vậy mà anh không đánh thức tôi?”
Ngược lại thấy Kiều Tân Phàm lơ đễnh cười nói:
“Nhìn em ngủ say như thế, anh không nỡ.”
Kiều Tân Phàm chẳng dùng lời ngon tiếng ngọt, nhưng chỉ một câu rất đơn giản của anh dường như luôn khiến cho Vãn Tình có một cảm giác kỳ lạ.
Cô vội vàng quay đầu dời lực chú ý của mình, vừa mở điện thoại lên, cô
không khỏi cả kinh, chín giờ sáng. Ôi trời ơi cô trễ mất rồi!
“Trời ạ, tôi bị muộn rồi, sao anh không gọi tôi một tiếng chứ?”
Vãn Tình hơi buồn bực, không khỏi oán giận Kiều Tân Phàm, nhưng anh lại rất vô tội nhìn cô nói:
“Anh đã xin phép Cục trưởng thay em rồi, anh nói hôm nay chúng ta đi kết hôn.”
Những lời này của Kiều Tân Phàm như thức tỉnh cô, khiến cho Vãn Tình không
nhịn được tự vỗ vào đầu mình, vậy mà cô lại quên mất chuyện này, không
trách được cô cứ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Kết hôn?
“Bây giờ chúng ta phải đi kết hôn.”
Tối hôm qua cô đã xúc động như thế, tuy rằng hiện tại không hề quên nhưng
chỉ là trong lòng vẫn có chút khủng hoảng. Kết hôn nghĩa là không những
phải đối mặt với áp lực từ nhiều phía, mà là một sự đặt cược vào vận
mệnh. Đây là một bước đi không được hối hận.
“Ừ, chẳng lẽ em sợ sao?”
Rốt cuộc Kiều Tân Phàm đăm chiêu cười. Giọng anh như đang cười cô sợ hãi.
“Tôi mới không có sợ hãi đâu.Sợ cái gì mà sợ? Kết hôn thì kết hôn!”
Vãn Tình che dấu sự hoang mang trong lòng. Cô nganh ngạnh ngẩng đầu nhìn Kiều Tân Phàm, anh mỉm cười, thản nhiên nói:
“Nếu như không có vấn đề gì thì khoảng mười giờ chúng ta xuất có thể xuất phát. Em đi thay quần áo đi.”
Dường như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh. Anh lên tiếng bảo cô nhưng
bản thân anh lại vẫn đứng yên, Vãn Tình không khỏi nghĩ đến bộ quần áo
mà tối qua anh đã mặc. Hôm nay không thể lại mặc nó ra ngoài, vậy thì
anh phải mặc cái gì bây giờ?
“Lát nữa sẽ có người đưa quần áo đến cho anh. Cho nên em phải thay quần áo xong đi, rồi đi lấy giúp anh.”
Kiều Tân Phàm nhìn ra được điều Vãn Tình nghi hoặ. Cô hiểu rằng dáng vẻ này
của Kiều Tân Phàm không thể ra ngoài được. Đương nhiên anh đang mặc quần áo ngủ, cho nên không thích hợp gặp người khác. Lập tức Vãn Tình cười
nghịch ngợm:
“Thật ra, anh mặc như thế này gặp người khác cũng không tồi đâu nha!”
Vãn Tình nhảy lò cò vào phòng tắm thay quần áo. Khi cô đưa tay đóng cửa, cô vẫn có thể nhìn thấy được nụ cười hết cách của Kiều Tân Phàm. Anh thật
sự rất bao dung, thậm chí anh đã cho cô một cuộc sống đầy hy vọng. Gả
cho Kiều Tân Phàm, điều cô cần không những là dũng khí mà còn phải có
quyết tâm và tín nhiệm. Cô tin tưởng Kiều Tân Phàm sẽ cho cô một cuộc
sống tràn ngập ánh sáng mặt trời.
Khi quần áo được đưa đến, người trẻ tuổi kia còn chưa cho Vãn Tình một túi công văn.
“Đây là tối hôm qua anh Kiều đặc biệt dặn dò, đều đã làm xong!”
Vãn Tình không biết đây là cái gì nhưng vẫn nhận lấy. Cảm ơn xong, cô mang
quần áo và túi công văn đi vào, Kiều Tân Phàm đón lấy từ tay cô, sau đó đứng dậy đi thay quần áo.
“Lát nữa đến cục dân chính em phải vững vàng, nếu có người nào ngăn cản, em không cần lo lắng, chỉ cần đi theo anh là được.”
Kiều Tân Phàm vừa lái xe vừa nhắc nhở Vãn Tình. Vì lời nói này của anh khiến cô không khỏi nghĩ đến tối hôm qua bà Kiều đã nghiêm khắc như thế nào.
Có khi nào bà sẽ đến cục dân chính không?
Trên thực tế, Vãn Tình
hãy cứ lạc quan đi. Khi Kiều Tân Phàm đỡ cô xuống xe, ngoài bà Kiều và
ông Kiều Quý Vân thì còn hai người nữa đang ngồi trên băng ghế dài trước cục dân chính. Vãn Tình không ngờ được:
“Cha, mẹ, sao hai người lại đến đây?”
Vãn Tình nhìn khuôn mặt nghiêm khắc của cha và ánh mắt sâu thẳm của mẹ, cô
không khỏi căng thẳng, nắm chặt lấy tay Kiều Tân Phàm, nhưng chỉ nghe
thấy anh nói khẽ:
“Đừng lo lắng, mọi chuyện đã có anh!”
Lời nói này của Kiều Tân Phàm rất có tác dụng, thậm chí anh không thèm để ý đến sắc mặt của các trưởng bối mà vô cùng thân thiết giúp cô vén sợi
tóc bên tai ngay trước mặt mọi người rồi dặn dò.
“Được, tôi tin tưởng anh!”
Vãn Tình cười nhạt, nép vào lòng Kiều Tân Phàm hệt như một chú chim nhỏ.
Tình thế này khiến bốn vị trưởng bối trở nên khó xử.
“Việc này, hai người các con rất thiếu suy nghĩ!”
Người luôn nghiêm khắc, cũng rất ít khi ra mặt ngăn cản, Hạ Chính Lãng mở miệng trước, còn bà Kiều cũng lên tiếng ủng hộ:
“Tân Phàm, cháu như thế này không phải là muốn tốt cho Vãn Tình, mà là đang hại cô ấy.”
Quả nhiên là bà Kiều rất thông minh. Bà không muốn đắc tội với ông bà Hạ,
đồng thời nhân lúc này đổ hết sai lầm lên đầu cháu trai mình. Trên thực
tế, chính là bà phải đối đến cùng.
“Tiểu Tình, cuộc hôm nhân này, con hãy suy nghĩ lại sau đi. Trước tiên con hãy quay về cùng mẹ đã.”
Lúc này mẹ cô cũng không quá nghiêm khắc khiến lòng Vãn Tình cũng tốt lên
không ít. Đây là lần đầu tiên gặp lại sau lần cãi nhau ngày đó, bà Cát
Mi Xảo lại có thể nói ra được lời thấm thía như thế!
Nhưng lời nói của Kiều Tân Phàm lại đập tan hết sự bình tĩnh của các vị trưởng bối, ngay cả Vãn Tình cũng bị hoảng sợ.