“Cháu và Tiểu
Tình biết hai bác sẽ không đồng ý, nhưng chúng cháu thật lòng muốn bên
nhau. Vì vậy mới đi đăng ký kết hôn trước, vẫn mong hai bác có thể thông cảm.”
Kiều Tân Phàm vừa nói xong, bà Kiều không thể đứng vững
nổi, may là có Kiều Quý Vân chạy đến đỡ bà. Sắc mặt bà trắng bệnh nhìn
chằm chằm Kiều Tân Phàm, chỉ thẳng anh mà nói:
“Cháu, thằng bé này, cháu thật sự rất hoang đường.”
Thật ra tuy rằng Hạ Chính Lãng và Cát Mi Xảo bị kinh ngạc, nhưng họ lại có
cách nhìn khác về Kiều Tân Phàm, thậm chí có thể không phản đối việc
Kiều Tân Phàm muốn cưới con gái họ. Hiển nhiên là họ không phải là kẻ
ngốc để mà tiếp tục phản đối. Nhưng thật sự kết hôn thì phải bàn lại.
“Tiểu Tình, hai con thật sự kết hôn sao?”
Giọng Cát Mi Xảo sắc bén đến mức không cho phép người khác nói dối. Vãn Tình
thấy Kiều Tân Phàm đã nói như vậy, cô cũng phối hợp diễn cùng anh, nói
chắc nịch:
“Con và Tân Phàm thật lòng muốn bên nhau. Xin cha mẹ thành toàn ạ!”
Lúc này, Kiều Tân Phàm đã cầm hai quyển sổ đỏ bên trong cặp sách ra. Trong
tích tắc Vãn Tình lập tức hiểu ra ý của người vừa đưa quần áo cho Kiều
Tân Phàm.
Chẳng lẽ là Kiều Tân Phàm đã sớm lo chu toàn rồi, hôm
nay họ đến đây không phải là để kết hôn, mà là anh biết rõ việc các vị
trưởng bối sẽ ngăn cản, cho nên cố ý đến nói cho họ biết là họ đã thua
rồi sao?
Kết hôn không phải là việc cần hai người cùng nhau đên cục dân chính ký tên mới có thể thực hiện sao?
Trong lòng Vãn Tình nghi hoặc, nhưng cô vẫn bình tĩnh. Giấy chứng nhận kết
hôn kia thật sự là hiệu quả. Nghĩ đến đây, Vãn Tình không khỏi nhìn vẻ
mặt thản nhiên của Kiều Tân Phàm. Trong lòng cô cũng bội phục sự quả
quyết và thông minh của anh.
“Nếu bà nội không tin thì có thể xem qua ạ!”
Khi Cát Mi Xảo và Hạ Chính Lãng nhìn thấy chứng nhận kết hôn đỏ chói kia,
họ đã hoàn toàn không còn nghi ngờ nữa, họ thoáng nhìn nhau, sau đó tỏ
ra đã hiểu rõ, không nói bất cứ điều gì nữa.
Nhưng ngược lại thì bà Kiều phất tay, không muốn xem tở giấy chứng nhận kết hôn. Bà khó khăn nhìn Hạ Chính Lãng và Cát Mi Xảo:
“Thật sự là gia môn bất hạnh, thằng nhóc này đã lớn rồi, bậc trưởng bối chúng tôi cũng khôn quản đươc. Nếu có gì thất lễ với Vãn Tình, thật lòng xin
Thị trưởng Hạ và phu nhân có thể thông cảm!”
Kiều Quý Vân bên cạnh cũng cực kỳ bất mãn liếc Kiều Tân Phàm, lúc này không biết làm sao, ông đành nói:
“Nếu đã trở thành người nhà rồi, có điều gì không chu toàn, mong Thị trưởng Hạ và phu nhân bỏ quá cho.”
Kiều Quý Vân và bà Kiều cố gắng khống chế cảm xúc, còn Hạ Chính Lãng và Cát
Mi Xảo lại tỏ ra nghiêm nghị. Biểu cảm trên mặt bốn vị trưởng bối rất
khác nhau. Đến khi bà Kiều xin phép về trước do cảm thấy không khỏe, Cát Mi Xảo và Hạ Chính Lãng cũng không có ý định ở lại. Trước khi đi, hai
người nói:
“Tự các con phải làm cho tốt, phải chịu trách nhiệm
với chính mình. Đừng để sau này lúc ly hôn lại oán trách cha mẹ không
cảnh tỉnh các con!”
Hạ Chính Lãng nghiêm mặt rời khỏi, Cát Mi Xão cũng đi theo, chỉ còn lại anh và cô đứng nhìn theo, một lúc lâu sau mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Kiều Tân Phàm, chiêu này của anh là dương đông kích tây, thật mà ảo, ảo mà thật phải không?”
Vãn Tình giả vờ hỏi, có thể chiêu này đã đạt được mục đích, không bõ công
Kiều Tân Phàm đã nghĩ ra. Nhưng thật sự có thể dùng cách này để lừa mọi
người sao?
“Thông minh, vừa nhìn đã nhận ra!”
Vãn Tình nhìn nụ cười khen ngợi của Kiều Tân Phàm. Sự thông minh sắc sảo của Kiều Tân Phàm thật đúng với mẫu hình mà cô thích.
“Vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ? Nhanh chóng về nhà trộm bản hộ khẩu đi.”
Bà Kiều vừa đi khỏi, đột nhiên áp lực trong lòng giảm bớt không ít khiến
Vãn Tình không khỏi lạc quan hẳn lên. Nếu không nhanh chóng thì chỉ sợ
đêm dài lắm mộng.
Nhưng Kiều Tân Phàm nhìn sự lo lắng trong mắt cô, anh cười nhẹ, đỡ cô ngồi xuống ghế rồi nói:
“Trộm sao? Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là người có thân phận, chuyện này
không cần em phải lo lắng, cứ ngoan ngoãn ngồi đây chờ người đến!”
Nghe thấy Kiều Tân Phàm nói như thế, trong lòng Vãn Tình lại không nén được kích động, cô chỉ vào mũi anh, nói:
“A, tôi biết rồi, hôm qua anh nhờ anh trai tôi làm gì đó. Kiều Tân Phàm, có phải anh đã sớm lên kế hoạch rồi không?”
Vẻ mặt Vãn Tình ngạc nhiên, bàn tay nhỏ bé của cô được Kiều Tân Phàm nắm lấy, anh thản nhiên nói:
“Đây gọi là huy động tất cả lực lượng có thể, kết hôn giống như đánh du kích vậy!”
Kiều Tân Phàm hơi thở dài, vẻ mặt anh thoáng xa xăm, ánh mắt anh như đã nắm
chắc thắng lợi. Vãn Tình bất ngờ trước vẻ hài hước, nhưng lại thoáng
trầm ổn của anh. Càng ngày cô càng phát hiện ra Kiều Tân Phàm thú vị hơn so với tưởng tượng của cô.
Người cô muốn không phải là một Kiều
Tân Phàm cao cao tại thượng, lại càng không phải một người lạnh lùng chỉ biết nói đến quyền lợi.
“Kiều Tân Phàm, thật không nhìn ra anh lại lợi hại như vậy nha. Vậy có phải là anh đã chuẩn bị xong xuôi hộ khẩu rồi không?”
Ban đầu khi kết hôn cô còn không yên lòng. Nhưng bởi vì kiểu kết hôn này
lại mang đến một niềm vui khác, khiến cho Vãn Tình cảm thấy bớt lo lắng
đi phần nào. Tạm thời cô không nghĩ đến động cơ và mục đích ban đầu nữa.
“Có người đưa đến.”
Kiều Tân Phàm quay lại nhìn thì thấy một người mặc váy trắng, đeo một chiếc
kính râm thật to đang nhẹ nhàng bước đến. Kia không phải Kiều Minh Kiều
thì còn có thể là ai?
“Vãn Tình, đây là em chồng tương lai của em, Kiều Minh Kiều. Hai người đã gặp nhau rồi đấy!”
Kiều Tân Phàm cầm lấy hộ khẩu mà Kiều Minh Kiều đưa cho, anh cũng không
nhiều lời mà rất nghiêm túc giới thiệu. Vãn Tình không khỏi nhìn Kiều
Minh Kiều, cô tháo kính râm xuống, không còn vẻ mặt vui tươi hoạt bát
ngày ấy nữa mà thay vào đó là một dáng vẻ nghiêm trang.
“Chúc phúc hai người, bởi vì anh hai thật lòng muốn kết hôn với chị, tôi chỉ có thể làm được như thế này cho hai người mà thôi!”
Kiều Minh Kiều nói xong, cô xoay người rời khỏi, tư thái ấy rất tiêu sái,
khiến cho Vãn Tình không những không bất ngờ mà ngược lại rất tán
thưởng.
“Minh Kiều là như vậy, có lúc điên điên khùng khùng, có khi lại rất thâm trầm. Em đừng chấp con bé.”
Kiều Tân Phàm an ủi khiến Vãn Tình không khỏi cười rộ lên, cô lắc đầu nói:
“Tôi chỉ cả thấy em gái của anh rất cởi mở thôi!”
Hạ Vãn Dương đang đứng nhìn từ xa vội vàng chạy lại, thậm chí khi đi ngang Kiều Minh Kiều, anh va nhẹ phải cô nhưng cũng không có phản ứng gì đặc
biệt. Anh chỉ mỉm cười vẫy tay với Vãn Tình, trong tay anh đang cầm bản
hộ khẩu.
Cuộc hôn nhân này phải nói là trùng trùng điệp điệp trở ngại, nhưng mà đến lúc này cũng có thể xem như là kết cục viên mãn!