Thật quả là mỉa mai
không phải sao? Sau khi ly hôn lại chung một mái nhà với chồng cũ. Từ
đối xử lạnh lùng đến bây giờ lại trở nên hết sức ngại ngùng. Có thể thấy được tình yêu của Hạ Vãn Tình cô thất bại đến thế nào.
Vãn Tình
mỉm cười kiêu hãnh, trào phúng. Kiêu hãnh là để bảo vệ tự tôn của mình,
mà trào phóng chính là cô đang tự cười bản thân mình. Người đàn ông mang tên Mạc Lăng Thiên đứng trước mặt cô đây khiến cho cô phải bỏ hết tất
cả si tình hay chân thành trước đây, giờ đây cô quật cường, tuyệt đối
không hối hận.
“Hạ Vãn Tình, thú vị lắm sao? Cố làm ra vẻ ân ân ái ái chính là thế mạnh của thiên kim như cô sao?”
Lời Mạc Lăng Thiên nói ra trở thành một lưỡi dao sắc bén, mỗi một lời đều
như đâm vào tử huyệt của cô. Vẻ mặt bình tĩnh và trào phúng của Vãn Tình đã đanh lại, ánh mắt cô lạnh lùng nhìn thẳng Mạc Lăng Thiên. Khuôn mặt
này đã từng khiến cô khát vọng muốn đến gần như thế. Dáng người này, đã
từng xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ của cô.
Cô đã dõi theo anh ta dốc sức làm việc, nhìn anh ta tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời chính ngọ, chứng kiến anh ta bước đi từng bước huy hoàng, và cũng trơ mắt
nhìn anh ta dứt khoát quay lưng.
Còn cô chỉ là một cái bóng vô hình sau lưng anh ta, chỉ để đổi lấy sự ghét bỏ, lạnh lùng và cười nhạo của anh ta.
Đủ rồi! Tất cả đã sớm kết thúc rồi. Từ lúc anh ta nắm tay Lai Tuyết xuất
hiện ở bữa tiệc ngày đó, cô đã hiểu rõ sự vô tình của anh ta rồi.
“Mạc Lăng Thiên, nếu có một ngày có người hỏi tôi, ‘Trái tim cô vì sao lại
lạnh đến thế?’, lúc đó tôi nhất định sẽ nói với anh ấy rằng tất cả đều
là do Mạc Lăng Thiên anh ban cho tôi.”
Vãn Tình nói xong, cô liền khom người chuẩn bị đóng cửa xe lại, cô không thèm nói chuyện với người đàn ông này nữa. Nhưng bàn tay to lớn của anh ta nắm lấy cửa xe, không
cho cô đường lui. Lửa giận trong lòng Vãn Tình bốc lên, cô không thèm để ý chân đang bị đau nữa mà lập tức đứng dậy ra khỏi xe. Cô không hề sợ
hãi, cô nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé của mình trong mắt anh ta, nhìn thấy
ánh mắt anh ta dần trở nên lạnh lùng và phức tạp.
“Hạ Vãn Tình,
cô biết tôi chán ghét điều gì ở cô không? Tôi ghét nhất là cô buộc người khác làm điều gì đó mà còn cho là đương nhiên.”
Lời Mạc Lăng Thiên nói mạnh mẽ như sấm, bổ vào đỉnh đầu Vãn Tình. Cô trợn to mắt, khó tin nhìn anh ta.
“Ngoại trừ Mạc Lăng Thiên anh ra, tôi chưa chừng chiếm lấy cái gì không thuộc
về mình. Hiện tại anh đã lấy được tự do của mình rồi, anh còn có tư cách gì xem thường tôi chứ? Đừng tưởng rằng anh có thể cưới Lai Tuyết, còn
tôi lại không thể gả cho Kiều Tân Phàm.”
Vãn Tình nghiến răng
nghiến lợi, mỗi một lần đối mặt với Mạc Lăng Thiên đều khiến cô chết đi
sống lại. Người đàn ông này quả thật là có bản lĩnh đả kích người khác.
“Không biết sao? Lại còn giả vờ. Trừ việc tỏ ra vô tội thì cô còn biết làm cái gì nữa chứ?”
Nhất thời Vãn Tình bị anh ta làm cho tức giận, từ khi nào mà cô lại là một kẻ hay giả vờ chứ?
Chẳng lẽ sự xuất hiện của cô trong cuộc sống của anh ta đã sớm bị anh ta kết tội sao? Cho nên anh ta mới cứ luôn ghét bỏ cô?
Vãn Tình kinh ngạc nhìn Mạc Lăng Thiên, đôi mắt cô hiện rõ sự tò mò.
“Anh nói cho rõ ràng xem! Nếu không Hạ Vãn Tình tôi tuyệt đối không cho phép anh tiếp tục khinh miệt tôi.”
Ánh mắt Vãn Tình như muốn giết người, giống hệt như một con sư tử đang phẫn nộ khiến cho vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Lăng Thiên ngẩn ra. Đôi mắt tràn
ngập khí lạnh của anh ta cũng tỏ ra uy nghiêm nói với cô:
“Tôi nói ra thì cô sẽ chia tay với Kiều Tân Phàm sao? Cô sẽ bỏ hết mọi hành vi mù quáng mà ngu xuẩn của cô sao?”
Lời Mạc Lăng Thiên nói đầy lãnh khốc. Rốt cuộc thì Vãn Tình cũng ý thức
được, có lẽ bất cứ lúc nào hay chuyện gì cũng khiến cho Mạc Lăng Thiên
ghét bỏ cô.
“Vậy thì anh Mạc cứ tiếp tục hận tôi, khinh bỉ tôi
đi. Nhưng tôi chỉ muốn nhắc anh Mạc một câu, tôi sẽ không bao giờ tha
thứ cho anh, mỗi người đều nên có trách nhiệm với hành vi của mình.”
Mạc Lăng Thiên vì Lai Tuyết mà dù có phải buộc cô và Kiều Tân Phàm ly hôn
anh ta cũng cố mà làm. Nếu trong lòng anh ta không có vị trí cho cô,
chán ghét cô, vậy thì vì lý do gì lại như thế?
Vãn Tình không
thèm để ý đến đôi mắt tàn khốc của Mạc Lăng Thiên mà nhanh chóng chuẩn
bị đóng cửa xe thì lại nghe thấy một tiếng hờn dỗi và sốt ruột:
“Lăng Thiên, sao anh lại ở đây?”
Vẻ mặt Lai Tuyết khó tin khi thấy Kiều Tân Phàm đứng trước cửa xe cùng Vãn Tình, ánh mắt cô ta không khỏi đảo quanh hai người.
“Lăng Thiên, lúc này mà hai người còn nói gì nữa?”
Lai Tuyết tỏ ra hờn dỗi, bất mãn, ngụ ý rằng Mạc Lăng Thiên thậm chí nói chuyện với cô cũng không được phép.
“Cô Lai, chúng tôi hai người yêu cũ cùng ôn chuyện, cô không thấy sao?”
Vãn Tình không hề khách sáo mà mỉm cười đến sáng lạn. Còn Mạc Lăng Thiên
vốn đang muốn nói gì đó thì Vãn Tình đã lập tức khinh miệt mở miệng nói:
“Này, anh Mạc, đối với lý do chết tiệt của anh, chị đây không muốn nghe. Anh
muốn tốt cho ai thì đi mà làm đi. Đừng có ở chỗ này gây chướng mắt nữa.”
Vãn Tình nói xong, chuẩn bị vào xe thì lại nghe thấy Lai Tuyết không cam lòng kêu lên:
“Lăng Thiên, anh còn chưa nhìn ra bộ mặt thật của cô ta hay sao? Còn muốn tìm cô ta nói chuyện gì nữa?”
Lai Tuyết như thể lo lắng cô và Mạc Lăng Thiên nói gì với nhau. Cô nhìn
khuôn mặt đã từng dịu dàng động lòng người này, cô chỉ cảm thấy ghê tởm. Trên đời này lại có người phụ nữ đáng ghê tởm đến thế. Nhưng không ngờ
trong lúc sơ ý, cô đã bị cô ta hãm hại.
Trong lòng Vãn Tình cảm
thấy sợ hãi. Cô nhìn Mạc Lăng Thiên không có cách nào giải thích mà chỉ
ôm Lai Tuyết bỏ đi, cô không khỏi nắm chặt tay. Nếu trong quá khứ bởi vì cô tin tưởng Lai Tuyết mà để cô ta kết liễu con đường hôn nhân của mình như vậy thì lúc này cô sẽ không để cô ta toại nguyện đâu.
“Sao vậy, vì sao sắc mặt em trông không tốt?”
Khi Kiều Tân Phàm cầm các món ăn nhẹ chạy đến, anh liền nhìn thấy gương mặt lạnh lùng, sa sầm của Vãn Tình, anh không thể không quan tâm hỏi cô.
Kiều Tân Phàm vuốt tóc cô, sự che chở của anh khiến Vãn Tình đột nhiên
ngẩng đầu nhìn rồi ôm lấy anh. Cô thưởng thức hương thơm tự nhiên nên
trên người anh, làm nũng hệt như một đứa trẻ:
“Kiều Tân Phàm, nhất định chúng ta không được thua.”
Đáp lại cô là vòng ôm đáp trả và một câu đồng ý từ anh.
“Chúng ta sẽ không thua!”