Cái ôm của Kiều Tân Phàm cũng không phải là đột ngột hay mạnh mẽ mà là một
cái ôm nhẹ nhàng, ấm áp, làm cho Vãn Tình cảm thấy lưu luyến. Cô vùi đầu vào lồng ngực anh, đón lấy hơi thở khiến người khác cảm thấy thoải mái
của anh hệt như một đứa bé.
“Tiểu Tình ~”
Rất lâu sau,
Kiều Tân Phàm dùng tay nâng cằm Vãn Tình lên để cô đối mặt với anh. Vãn
Tình nhìn thấy sự dịu dàng trong đáy mắt anh, đột nhiên cô nhận ra bản
thân mình vừa rồi hình như đã rất bốc đồng. Cô vội vàng trốn tránh, duy
trì khoảng cách với anh, cô hơi không cam lòng kêu lên:
“Kiều Tân Phàm, cái ôm của anh chính là đáp lại cái ôm của em, đừng làm quá nha!”
Mặt Vãn Tình đỏ bừng, cô hơi xấu hổ, trong trí nhớ của cô, ngoài anh trai
ra thì cô chưa từng bốc đồng đi ôm bất cứ một người đàn ông nào cả. Còn
Mạc Lăng Thiên thì bây giờ cô không hề muốn nhớ đến anh ta chút nào nữa.
Nhưng cô không hề biết vô hình chung dáng vẻ bốc đồng làm nũng của cô đã
khiến lòng Kiều Tân Phàm gợn sóng. Chỉ thấy nụ cười trên mặt anh trở nên rất tươi, sự anh tuấn của anh rất mị hoặc, giống hệt như cây thuốc
phiện nở rộ. Ngón tay anh giữ lấy cằm Vãn Tình, bất đắc dĩ nói:
“Em là vợ của Kiều Tân Phàm, cái ôm này hiển nhiên là thuộc về em, trừ phi ~”
Vãn Tình vội vàng né tránh động tác quá mức thân thiết của Kiều Tân Phàm.
Mỗi lần anh giữ lấy cằm cô như vậy đều khiến cô sinh ra một cảm giác
hoảng hốt mà ngọt ngào, xấu hổ mà sốt ruột khó hiểu. Cảm giác này khiến
cô mong đợi, lại có chút bối rối. Vãn Tình không muốn bị hành động này
đánh động cảm xúc của mình.
“Trừ phi cái gì?”
Vãn Tình nghe thấy lời anh nói, cô vội vàng thay đổi chủ đề, ra vẻ hung dữ ép hỏi anh.
“Trừ phi, chỉ có con của chúng ta sau này mới có quyền hưởng thụ cái ôm này.”
Câu trả lời của Kiều Tân Phàm hết sức tự nhiên, chỉ là biểu cảm trên mặt cô đã thay đổi liên tục như cầu vồng sau cơn mưa. Anh cũng không để ý đến
sự xấu hổ của cô, anh cầm một miếng bánh đưa vào cánh môi khẽ mở của cô. Vãn Tình bất ngờ há miệng, vội vàng nuốt miếng bánh vào miệng, sau đó
cô mới bình tĩnh lại nói với anh:
“Anh nghĩ xa xôi quá đấy!”
Đúng vậy, gả cho Kiều Tân Phàm, cô cũng từng nghĩ đến muốn bên nhau cả đời.
Nhưng mà lý tưởng và sự thật luôn có sự chênh lệch. Phải thật sự đón
nhận một người, sinh con cho anh, đó vẫn là việc cần thời gian chuẩn bị
tâm lý.
“Đương nhiên chúng ta phải sống cả đời với nhau, hiển nhiên là phải có con cái thì mới gọi là hoàn mỹ.”
“Có con sao? Hoàn mỹ?”
Đột nhiên Vãn Tình cảm thấy căng thẳng. Điều Kiều Tân Phàm theo đuổi chính
là sự hoàn mỹ. Như vậy anh thật sự không quan tâm cô là một người phụ nữ từng kết hôn sao? Chẳng lẽ anh thật sự không để ý đến việc cô từng yêu
một người đàn ông khác sao?
“Nghe cứ như anh thích cô vợ này lắm vậy!”
Vãn Tình bất mãn hừ nhẹ, cô vẫn luôn để ý, chẳng qua Kiều Tân Phàm không
sắc bén như Mạc Lăng Thiên để mà khiến cô cảm thấy khó khăn và xấu hổ
thôi. Nghĩ đến đây, Vãn Tình hơi xoay mặt. Nhưng chính cô cũng không
biết rằng sự tự ti và oan ức này của cô khiến người khác đau lòng như
thế nào.
Một bàn tay to lớn lại ôm cô vào lòng, cằm anh tựa vào
trán cô. Vãn Tình hơi giãy dụa như bị Kiều Tân Phàm giữ chặt lấy, anh
nói bằng giọng uy nghiêm:
“Anh thật lòng thích em. Hạ Vãn Tình, đừng hoài nghi sự quyết tâm của anh!”
Sau đó, Vãn Tình còn chưa kịp nói gì thì cô cảm thấy hơi thở của anh phả
vào mũi cô. Thậm chí cô có thể dự cảm được động tác tiếp theo của anh.
Trong lòng Vãn Tình không khỏi khẩn trương, cô định tránh né, nhưng sức
lực của anh lại quá mạnh mẽ.
“Tân Phàm ~”
Vãn Tình bối rối liếm đôi môi khô khốc của mình, động tác nho nhỏ này hết sức đáng yêu,
nhưng lại rất quyến rũ. Cô có thể nghe thấy tiếng anh cười khẽ.
“Hạ Vãn Tình, anh chờ đến một ngày có thể khiến chúng ta yêu nhau!”
Giọng anh nói thoáng như thở dài, còn có sự mềm mại, như đánh vào cảm xúc chỉ mới vừa bình ổn lại của Vãn Tình.
“Có người đến kìa!”
Quả nhiên phía sau có ánh đèn rọi trên con đường vào biệt thự. Chính là Kiều Quý Vân đã về.
Vãn Tình thừa dịp này lập tức rời khỏi vòng ôm của Kiều Tân Phàm khiến anh hơi bất mãn chê cười:
“Hạ Vãn Tình, em thật nhát gan!”
Từ khi nào mà cô lại biến thành người nhát gan vậy chứ? Chỉ là cô hơi bối
rối mà thôi. Cô cũng chẳng thèm để ý, cô đỏ mặt mở cửa xe. Nếu muốn
thắng trận thì cô phải ân cần chăm sóc mỗi người chủ của nhà họ Kiều
nữa.
Trước đây, Vãn Tình vẫn cho rằng bà Kiều là lá bài quan
trọng nhất ở nhà họ Kiều. Nhưng bữa cơm tối nay sẽ khiến cô thay đổi suy nghĩ.
“Con chào cha ạ!”
Vãn Tình rất lễ phép cúi đầu ân
cần chào hỏi, nụ cười trên mặt cô tươi tắn như một đóa hoa hướng dương.
Đứng trước dáng vẻ cao quý, uy nghiêm của Kiều Quý Vân, Vãn Tình vẫn
không hề tắt nụ cười.
“Ừ, Vãn Tình đến rồi đấy à.”
Thật
lâu sau Kiều Quý Vân mới tìm lại được giọng nói của mình. Ban đầu ông
thoáng ngạc nhiên nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, ánh mắt ông nhìn
thoáng qua Vãn Tình sau đó hướng về bóng Kiều Tân Phàm đang đứng ở cửa
xe, thì bỗng nhiên trở nên tàn khốc. Vãn Tình nhìn thấy rất rõ ràng,
nhưng trên mặt Kiều Tân Phàm lại cũng chẳng hề mỉm cười, thậm chí anh
còn chẳng thèm tiếp đón ông mà chỉ nắm tay Vãn Tình bước vào nhà.
Có thể thấy hai cha con họ đã đến mức khó có thể hòa hợp bởi vì cô và Lai
Phượng Nghi. Kiều Tân Phàm dù luôn tỏ ra như không, nhưng khi đối mặt
với Kiều Quý Vân, anh đã khó có thể bình tĩnh được.
“Này, muốn thắng thì không được dài mặt ra như thế!”
Vãn Tình học theo Kiều Tân Phàm, cô dùng đầu ngón tay giữ lấy cằm anh, giả
vờ hung dữ trừng anh. Khuôn mặt vốn đang rất lạnh lẽo của anh lập tức vẽ một nụ cười dịu dàng, anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm của cô:
“Yên tâm, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh, cảm ơn phu nhân đã nhắc nhở!”
Giọng nói trầm ổn, bình tĩnh này của Kiều Tân Phàm khiến Vãn Tình có thêm tin tưởng và dũng khí. Cô vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, để tay anh nắm lấy hai đầu vai cô một cách rất tự nhiên, rất thân mật.