Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 99: Chương 99: Lùi để tiến (phần 12)




Mạc Lăng Thiên muốn viện cớ ép cô và Kiều Tân Phàm ly hôn để thành toàn thâm tình của anh ta với Lai Tuyết sao?

Vãn Tình bất giác nhếch môi mỉm cười trào phúng, lạnh lùng nhìn Mạc Lăng Thiên, rất nũng nịu tựa vào lòng Kiều Tân Phàm, quan sát ánh mắt không cam lòng kia của Lai Tuyết.

Bất cứ lúc nào, mặc dù cô thân là vợ trước nhưng vẫn phải ngẩng cao đầu trước tiểu tam. Vãn Tình thản nhiên mà tao nhã, đoan trang ngồi xuống, cô mỉm cười, không hề có chút nào là kẻ bị thua.

Bà Kiều ngồi vị trí chính giữa, theo thứ tự bên trái là Kiều Quý Vân, Kiều Tân Phàm, Vãn Tình.

Bên phải bà Kiều theo thứ tự ngồi chính là Lai Phượng Nghi, Lai Tuyết, Mạc Lăng Thiên.

“Xem ra Minh Kiều không về nhà. Không còn sớm nữa rồi, bắt đầu ăn cơm đi!”

Người vừa mở miệng chính là Kiều Quý Vân, trên mặt ông cũng không hề mỉm cười. Không rõ là luôn luôn nghiêm khắc, hay là bởi vì thấy Vãn Tình nên mới như thế. Vãn Tình cũng không nói gì cả, mà chỉ nhìn ánh mắt ngầm bảo của Kiều Tân Phàm, cô cầm lấy đến chiếc đũa, chuẩn bị đi ăn cơm.

Trên bàn cơm, từ đầu bàn đến cuối bàn bày đủ các món sơn hào hải vị. Rất rõ ràng, bữa cơm này cũng đã tốn rất nhiều công sức.

Thoạt đầu, không một ai nói lời nào, chỉ đơn giản như thể là mọi người cùng ăn một bữa cơm, trên bàn được sắp xếp chu đáo, đôi khi ngẫu nhiên có tiếng đua va chạm vào nhau, ngoài ra thì mọi người đều chú tâm dùng cơm.

Nhưng sự chú tâm này, kỳ thật lại rất không chú tâm. Vãn Tình nhận ra Lai Tuyết không ăn uống gi nhiều, Mạc Lăng Thiên cũng chỉ động đũa vài lần, Kiều Tân Phàm bên cạnh cô thì ăn rất ít, đặc biệt là bà Kiều cũng không có hứng thú để ăn. Vãn Tình chú ý nhìn Kiều Quý Vân, ông không nói gì cả, trước sau như một vẫn ăn rất ngon như thể mấy món nàu rất hợp khẩu vị của ông. Hành động này của cô khiến người phụ nữ trước mặt ông rất vui mừng.

Vãn Tình ăn cơm ở nhà họ Hạ, cô đã sớm quen với một bữ cơm yên tĩnh như thế này. Đương nhiên là đôi khi cô còn được cha mẹ giáo dục tư tưởng ngay trong lúc ăn cơm. Vì vậy cô hoàn tòn có thể chịu đựng được không khí trước mắt này. Nhưng ánh mắt của Lai Tuyết đang ngồi đối diện nhìn thẳng vào cô và Kiều Tân Phàm, cảm giác như vậy rõ ràng rất khó chịu.

“Quý Vân, món ăn tôi làm không hợp khẩu vị sao?”

Rốt cuộc người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh chính là Lai Phượng Nghi, khuôn mặt dịu dàng của bà ta hơi thoáng bối rối, như thể rất lo lắng là món ăn bà ta làm không hợp khẩu vị vậy.

“Món ăn ngon lắm, nhưng một mình bà làm sẽ rất mệt. Sau này những việc như vậy cứ giao cho chị Dương làm là được rồi!”

Giọng Kiều Quý Vân thân thiết ca ngợi bà ta, không hề thể hiện chút gì là chua xót hay kiêng dè. Có thể thấy rõ ràng ông che chở Lai Phượng Nghi như với một người vợ hiền.

Thái độ của ông với bà ta trong mắt Kiều Tân Phàm và Kiều Minh Kiều thì có khác gì vơi việc Mạc Lăng Thiên làm trò dịu dàng vớ Lai Tuyết trước mặt cô đâu. Vãn Tình đặt một bàn tay lên trên đùi Kiều Tân Phàm, vỗ nhẹ như muốn an ủi anh. Còn vẻ mặt vốn đang lạnh lùng của Kiều Tân Phàm cũng dịu đi trước ánh mắt cổ vũ của cô.

Anh dùng tay đè bàn tay nhỏ bé của Vãn Tình lại. Hai con người đồng bệnh tương liên liếc nhìn nhau một cái, cảm giác cùng chung mối thù này như hai mà một.

Chỉ có khi bị người mà mình hâm mộ nhất chà đạp tự tôn thì người ta mới có thể tự xoa dịu miệng vết thương của mình, tỏ ra kiên cường.

“Không mệt, bình thường tôi cũng không có việc gì để làm, nấu cơm cho mọi người cũng là việc nên làm mà. Bữa cơm hôm nay là mời Tân Phàm và Vãn Tình đến ăn. Không biết hai người có vừa miệng không? ”

Khóe môi Lai Phượng Nghi vẫn là nụ cười ẩn nhẫn, thậm chí từ ánh mắt dịu dàng của bà ta cũng có thể nhìn ra được có vẻ như cầu xin. Vãn Tình không ngờ Lai Phượng Nghi lại nói ra lời hèn mọn này. Rõ ràng là cô hiểu được dụng tâm và mục đích của bà ta. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta, nhất thời cô thật không biết trả lời thế nào.

“Đồ ăn chị Dương làm ăn mới cảm thấy quen. Người lạ làm đồ ăn thì ăn vào vẫn cảm thấy kì quặc!”

Kiều Tân Phàm bình thản nói, thậm chí anh còn thản nhiên mỉm cười. Chỉ như vậy thôi cũng đủ giết chết người khác. Thật ra Vãn Tình không ngờ Kiều Tân Phàm lại mở miệng sắc bén như thế. Cô nắm chặt bàn tay đang bị anh đè lại. Vãn Tình đã rõ, trong lòng anh dường như vẫn luôn có một con mãnh thú chiếm giữ.

Quả nhiên, lập tức Lai Phượng Nghi tái mặt, khó chịu đến mức suýt nữa thì rơi nước mắt. Dường như trời sinh bà ta cũng không phải là hạng người xu nịnh, lấy lòng người khác, bà ta vừa nói xong thì lập tức bị Kiều Tân Phàm bác bỏ, chỉ còn biết cúi đầu yên lặng.

Nhưng Kiều Quý Vân đang ngồi bên cạnh Kiều Tân Phàm và bà Kiều lập tức nghiêm mặt, còn Lai Tuyết ngồi đối diện quả nhiên đã trở nên tức giận vì những lời này.

“Cha, cha xem xem, mẹ có lòng tốt mời bọn họ đến ăn, rõ ràng chính là tự rước lấy nhục mà!”

Đúng vậy, bà ta tự rước lấp nhục còn chẳng phải là vì cô sao? Tha thứ cho bà ta thì chẳng khác nào là tha thứ cho cô. Vãn Tình nhìn dáng vẻ Lai Tuyết tức giận nhưng bị Lai Phượng Nghĩ giữ chặt lấy kia, cô không khỏi cười lạnh.

“Bà Lai thật sự rất có lòng. Nhưng đáng tiếc là chồng tôi kén ăn. Cho nên thật là có lỗi quá!”

Vãn Tình vừa nói xong lời này, cô lập tức nhận được những ánh mắt lạnh lùng như muốn nuốt chửng cô vào bụng. Nhất là Mạc Lăng Thiên đang ngồi đối diện kia, ánh mắt anh ta lại càng lạnh như dao.

“Dì làm món ăn rất ngon, chỉ tiếc là mời nhầm người rồi!”

Mạc Lăng Thiên cũng tham gia vào, lời anh ta nói chính là muốn đánh thẳng vào Vãn Tình và Kiều Tân Phàm. Cô không khỏi phì cười:

“Bà Lai, vị con rể chưa cưới về này của bà thật sự là nói chuyện chẳng khách sáo gì cả!”

Lai Phượng Nghi hiển nhiên là không ngờ được rằng ở đây mà Vãn Tình và Kiều Tân Phàm cũng nể nang gì bà ta. Trong lúc đấu khẩu căng thẳng, đột nhiên có người đập thật mạnh đôi đũ lên bàn cơm. Người này chính là Kiều Quý Vân.

Không thèm để ý đến vẻ mặt nhăn nhó của Mạc Lăng, cô chỉ cảm thấy được ánh mắt lạnh lùng của Kiều Quý Vân, sau đó nghe thấy giọng ông lạnh lùng vang lên:

“Tân Phàm, theo ta đến thư phòng!”

Nhưng trước mệnh lệnh của Kiều Quý Vân, Kiều Tân Phàm cũng không hề nhúc nhích, mà anh nói bằng giọng lạnh lẽo:

“Cha, tôi nói sai gì sao, hay là vợ tôi nói cái gì không đúng? Cứ nói chuyện ở đây là được rồi, cần gì phải đến thư phòng?”

Hiển nhiên là Kiều Quý Vân không ngờ con trai ông lại cương quyết như vậy, khuôn mặt anh tuấn kia đã nổi đầy gân xanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.